Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 163 : Hai người đàn ông, như hình với bóng
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Đúng là Diêm La có vẻ rất lợi hại, nhưng Nam Tầm vẫn cảm thấy mấy người này có chút nói quá.
Đỗ Phan nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói:" Đúng rồi Tiểu Lục, ta hôm nay thấy cậu làm mặt lạnh với Diêm La Vương, không phải là hắn làm gì khó dễ cậu chứ? Cũng đúng, đàn em của Diêm La Vương nào có dễ làm như vậy, uỷ khuất cậu, nín nghẹn nhiều như vậy."
Nam Tầm mấp máy môi, không muốn tiếp tục câu chuyện nên cuối cùng liền lôi kéo lão Tam ra ngoài.
Đỗ Phan nhắc nhở một câu,:" Ngàn vạn lần phải trở về trước 10 giờ tối, nếu bị đánh thành cái sàng, ta đây cũng không rảnh đi nhặt xác cho các cậu —- -"
Trước 10 giờ tối có thể ở trong khu giam đi dạo vài vòng, nhưng nếu vượt qua thời gian đó thì rất có thể sẽ bị quy vào tội cố ý vượt ngục, lại còn bị canh ngục gác đêm dùng súng đánh thành tổ ong vò vẽ.
Nam Tầm túm fan não tàn của mình là Lão Tam đi dạo, còn dùng lý do vô cùng quanh minh chính đại đó là muốn làm quen một chút tình hình nhà giam.
Lão tam giở khóc giở cười nói:" Tiểu Lục, cậu sao cứ phải đòi sống đòi chết đi dạo vào cái giờ này vậy, nhà giam này có nhiều nơi như vậy sao, còn phải đi dạo?"
Nếu không phải biết Tiểu Lục có người chống lưng, hai người lại đi dạo ở đại khu, thì hắn tuyệt đối sẽ không cùng Tiểu Lục tới đây, rốt cuộc thì buổi tối trong ngục giam rất có thể sẽ phát sinh sự tình đẫm máu gì đó.
" Vậy anh cứ về trước đi, hôm nay tâm tình tôi không tốt, muốn đi bộ một chút."
Lão Tam nghe thấy lời này, tức khắc ngậm miệng, an tĩnh mà bồi Nam Tầm dạo một vòng.
Thời điểm khi đi ngang qua khu xanh hoá nhỏ của đại khu, hai người đột nhiên nghe thấy âm thanh gì đó.
Lão Tam sắc mặt biến đổi, khẽ quát một tiếng:" Tiểu Lục, mau đi!"
Tiểu Lục gật đầu, hai người khẽ kêu meo meo rồi quay đi.
Đúng lúc này, âm thanh ư ư a a từ trong bụi cây truyền ra.
Cho rằng nơi này rất có thể sẽ phát sinh sự tình đẫm máu nào đó - Nam Tầm cùng Lão Tam: "......."
Nam Tầm vẻ mặt hoá đá nhìn về phía Lão Tam.
Mặc dù thời điểm mới vào Nam Tầm đã biết loại chuyện này sẽ thường xuyên diễn ra, nhưng cô không nghĩ nhanh như vậy bản thân đã được chứng kiến.
Lão Nhị thấy cô đơ người, bèn tiến đến ôm bả vai Nam Tầm, cười hắc hắc nói:" Tiểu Lục à, nếu cậu cũng có nhu cầu gì cứ việc nói, anh có thể hỗ trợ cậu."
Nam Tầm dùng khuỷu tay huých một cái vào bụng hắn, Lão Nhị khom lưng che bụng, mặt mày nhăn nhó, bữa tối đều muốn phun ra.
Thu thập Lão Nhị xong, Nam Tầm liền bưng chậu đi phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt rồi vội vàng trở lại giường mình.
Nam Tầm trằn trọc đến nửa đêm, sau lại không biết đã thông suốt điều gì, một giây liền nhắm mắt đi ngủ, ngủ còn thật sự ngon.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tầm theo thói quen nghe thấy tiếng chuông liền bò dậy, bay nhanh lên lầu bốn, gõ lớn cửa phòng 419.
Dập vào mắt Diêm La đầu tiên sau khi mở cửa là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nhóc con Tiểu Bạch, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, chỉ kém phát sáng dưới ánh mặt trời.
Trẻ con tính tình quả nhiên nói đến là đến nói đi là đi, ngày hôm qua còn cùng hắn giận dỗi, sáng sớm hôm sau lại có thể cười với hắn như tiểu bạch si*
* bạch si: người hâm mộ.
Diêm La nhịn không được trực tiếp duỗi tay xoa nhẹ vài cái trên tổ quạ xù xù trên đầu Nam Tầm, sau đó ôm vai nhóc con đi xuống lầu.
Lúc chạy, Nam Tầm như bị thần chạy nhập, nỗ lực chạy theo tiết tấu của Diêm La, kết quả chính là sau khi chạy xong mười vòng, bộ dạng nhếch nhác, thở hồng hộc giống con cẩu con.
Diêm La nhìn thấy đặc biệt buồn cười, vì thế ôm lấy bả vai của cẩu nhóc con, cười một đường về nhà ăn.
Thoáng cái đã qua hai tháng, nhà giam khu A và khu B đều biết, ngục bá Diêm La Vương khu A thu nhận đàn em, lại còn có vẻ rất thân thiết, đi chỗ nào cũng đều mang theo, thể dục buổi sớm, ăn cơm, làm thủ công, tắm rửa, mẹ nó ngay cả WC cũng dính lấy nhau.
Nếu không phải biết Diêm La Vương là trai thẳng trăm phần nghìn, chúng tù nhân đều con mẹ nó tưởng hắn bị cong!
Tại sao chắc chắn vậy sao? Chuyện này phải kể đến một hôm nào đó, khi ngục hoa khu A bọn chủ động đến hiến thân, nào biết Diêm La Vương đối với chuyện này ghê tởm đến không chịu được, đánh gãy tay gãnh chân ngục hoa kia, ném ra cửa.
Ngục hoa kia cũng thật đáng thương, vỗn dĩ thân thể lớn lên đã nhỏ gầy, cao gần mét bảy, tạng người cũng mảnh mai thật sự, từ sau sự kiện kia liền ốm đau không dứt, không quá mấy tháng liền bệnh mà chết.
Về sau cũng không ít người có ý đồ bất chính với Diêm La Vương, nhưng kết cục đều là gãy chân gãy tay mà bị ném ra ngoài.