Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 181 : Tiểu Bạch, cậu cũng là nằm vùng
Ngày đăng: 12:02 30/04/20
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
Mãi đến khi Tô Mặc Bạch được anh của cô ôm trở về, sau đó bác sĩ chuyên dụng băng bó vết thương cẩn thận cho Tô Mặc Bạch, anh của cô không ăn không uống canh giữ cậu, trong thời gian này hai anh em cô đều vẫn không nói một câu nào.
Diêm Mạn hối hận, thật sự hối hận. Cô không nên hành động theo cảm tính rời nhà trốn đi, kết quả bị kẻ địch bắt cóc, còn làm hại Tiểu Bạch trọng thương, A Phát cùng đi với A Hắc cũng vì cứu cô mà chết rồi.
Nỗi hổ thẹn và hối hận nồng đậm khiến cô lại không còn hơi đâu nghĩ đến tình tình ái ái. Nếu như có thể, cô nguyện chính mình chưa bao giờ quen biết Quý Hà.
Kẽo kẹt, Diêm Mạn nghe được tiếng mở cửa. Cô đột nhiên đứng bật dậy, ngẩng đầu lên nhìn, rốt cuộc đã thấy anh cô bước ra từ căn phòng đó.
Diêm Mạn muốn đi tới, nhưng đôi chân nặng nề khiến cô không nhấc nổi một bước.
"Anh." Diêm Mạn sợ hãi gọi một tiếng.
Lúc này tầm mắt Diêm La mới rơi xuống trên người cô, nhưng chỉ hơi liếc lại dời đi. Cái liếc kia vừa lạnh lùng vừa chán ghét.
Bước chân Diêm Mạn lảo đảo, suýt chút nữa té lăn ra đất.
Diêm La đi tới trước mặt cô, ánh mắt đầy lạnh lùng: "Diêm Mạn, anh rất hối hận đã nhận nuôi mày. Cũng may Tiểu Bạch không có việc gì, nếu không, anh muốn để mày... bồi mạng cho cậu ta."
Lời này nói được vừa nhẹ nhàng vừa hờ hững, nhưng Diêm Mạn sợ đến bật khóc to: "Anh, em biết sai rồi, em thật sự sai rồi!"
"Ở chỗ Diêm La Vương anh, không có chuyện biết sai là có thể sửa. Có những cái sai mà không phải mày biết là được, mày nên phải trả giá thật đắt." Diêm La đưa tay sờ đầu cô, nói lạnh nhạt: "Mạn Mạn, làm một cô em gái ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao? Tại sao lại phải tùy hứng như thế?"
Diêm Mạn không nhịn được run lẩy bẩy, lời nói dịu dàng như vậy của Diêm La làm cô sợ hãi: "Anh, sau này chuyện gì em cũng nghe anh, em sẽ rất biết điều."
Bỗng nhiên, cảm giác ngột ngạt giảm bớt.
Tầm mắt Nam Tầm rơi trên tay phải đang cầm chén rượu của y, trên tay có rất nhiều vết sẹo, ngay cả hai bên lòng bàn tay cũng có.
"Trên tay anh có nhiều vết tích như thế là để che giấu cái gì? Kén do luyện tập xạ kích sao?" Ánh mắt Nam Tầm nhìn y đăm đăm, ép sát từng bước: "Anh hai, anh có phải do cảnh sát phái tới để... Nằm, vùng?"
Quý Hà để chén rượu trong tay xuống, có hơi bất ngờ nhìn cậu, nhưng lại nói một câu khiến Nam Tầm muốn tan vỡ ngay tại chỗ: "Tiểu Bạch, không cần giả vờ trước mặt anh. Anh biết cậu cũng là nằm vùng, do đội trưởng Triệu phái tới nằm vùng."
Nam Tầm thiếu chút phun một búng máu.
Ba chữ đội trưởng Triệu chính là ác mộng của cậu, ác mộng đó! Cậu không nghĩ tới sẽ nghe được ba chữ đó từ miệng Quý Hà.
"Anh hai, anh nói gì vậy, em không hiểu." Nam Tầm đánh chết cũng không thừa nhận.
Quý Hà: "Anh đã bàn bạc qua với người bên trên, người ấy nói cho anh biết đội trưởng Triệu phái cậu tới làm nằm vùng. Anh nhớ rõ đội trưởng Triệu, lúc anh tốt nghiệp trưởng cảnh sát, ông ấy mới vừa nhậm chức đội trưởng cục đặc án thành phố."
Nam Tầm:...
Quý Hà nói tiếp: "Ông ấy là kẻ bị cuồng công việc, vì bắt tội phạm mà có thể không ăn không uống mấy ngày. Chỉ là anh không ngờ được ông ấy vì đập tan Diêm La Vương, lại dám phái một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chẳng có nền móng gì tới nằm vùng. Kết quả hiện lại, ngược lại bị ông ấy đánh bậy đánh bạ được rồi."
Nói tới đây, ánh mắt y phức tạp nhìn Nam Tầm: "Tiểu Bạch, không có ai gần gũi Diêm La Vương hơn cậu. Muốn bắt được chứng cứ phạm tội cốt lõi, chỉ có cậu có thể làm được."
Nam Tầm đứng phắt dậy, sắc mặt trầm lạnh: "Cho nên lúc trước anh cố ý tiếp cận em và Diêm La căn bản không phải vì ra tù, mà là vì được Diêm La tín nhiệm?"
Quý Hà không trả lời mà hỏi lại, đôi mắt tối tăm đối diện Nam Tầm: "Tiểu Bạch, không phải cậu sa vào rồi chứ?"
Nam Tầm thầm trợn trắng mắt trong lòng. Sa cái lông, anh đây từ lúc đầu đã không có ý định đi nằm vùng thật.