Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 191 : Dã nhân, dã nhân lưu manh

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa



Tiểu Bát ơ một tiếng: "Không phải ngươi muốn cơm đưa đến mồm hay sao? Bây giờ rất tốt nha, ngươi xem, mọi người đều chủ động hái trái cây đưa tới cho ngươi đây thây!"



Nam Tầm rất muốn cười vào mặt nó: "Ngươi cho rằng ta không thấy vẻ kì thị trong mắt mấy người phụ nữ kia hả? Nơi này tôn sùng lao động, người vô dụng sẽ bị mọi người kì thị."



Tiểu Bát ho khụ khụ: "Tùy ngươi thôi, dù sao thế giới này ngươi làm chủ, ngươi muốn thả bay chính mình thế nào cũng được."



Vì vậy Nam Tầm nghỉ ngơi một lát liền đi ra hang đá, vào lúc này đám đàn ông đều đã ra ngoài săn thú, cánh phụ nữ cũng đi hái quả dại, trong bộ lạc chỉ còn dư lại vài người già và trẻ nhỏ.



Lúc Nam Tầm đi ra, đã nhận được vài tầm mắt không rõ nghĩa.



Thấy cô đi vào trong rừng rậm, trừ một bà lão hỏi một câu đi đâu sau đó dặn cô không được chạy lung tung, những người khác đều không thèm để ý đến cô. Từ đó đủ thấy được bình thường mối quan hệ của A Khê ở bộ lạc có bao nhiêu hỏng bét.



Nam Tầm khẽ cười cười với bà lão kia, đi một mình vào khu rừng ngoài bộ lạc.



Bà lão sững sờ, nói bô bô gì đó với mấy người bên cạnh, Nam Tầm nghe được mơ hồ chữ "A Khê", "không ngốc".



Nam Tầm vẫn luôn đi rất lâu về phía nam của khu rừng. Cứ việc đã có vài hình ảnh trong trí nhớ của A Khê, nhưng khi tận mắt thấy được khung cảnh này, Nam Tầm vẫn thực sự bị choáng ngợp.



Đờ mờ, mấy cây đại thụ che trời trước đây cô thấy tuyệt đối chưa phải đại thụ che trời, những cái cây hiện tại mới là!



Cành lá cao vút trong mây, rậm rạp đan xen vào nhau. Ngẩng đầu nhìn lên, vậy mà không thấy được bầu trời xanh bao la đâu nữa.



Thời điểm này là lúc mặt trời gay gắt nhất, nhưng bởi vì những đại thụ che trời rậm rạp mà ánh mặt trời chói lòa xuyên qua tầng tầng cành lá đã trở nên rất yếu, chiếu lên người thật ấm áp.




Tuy rằng vốn định té một hồi, nhưng Nam Tầm chưa khống chế tốt độ cao nha. Té xuống từ quãng này là thật sự rất có khả năng té thành một kẻ ngu si, không phải A Khê biến ngốc, mà là chính cô.



Người bình thường có thể chịu được áp lực gấp khoảng năm lần trọng lượng của mình, Nam Tầm chỉ có thể giảm nhỏ áp lực mình sắp nhận bằng cách kéo dài thời gian tiếp xúc mặt đất.



Trong mấy giây Nam Tầm đã nghĩ được rất nhiều, cô dùng tốc độ nhanh nhất lột da thú vây quanh ngực chuẩn bị đệm phía sau lưng khi đáp đất, bởi vì nơi đó và đầu là hai chỗ dễ chịu chấn thương nhất, cô thậm chí đã nghĩ ra muốn dùng tư thế nào chạm đất.



Nhưng tất cả giả thiết đều không được thực hiện, bởi vì Nam Tầm đã được người... đón lấy.



Trong khoảnh khắc đó, cả người Nam Tầm đều ngơ ngác.



Đờ mờ! Cô thật sự bị người tiếp, được, rồi!



Chuyện này không khoa học, cô là vật rơi tự do từ độ cao bằng tòa nhà ba tầng, lúc sắp chạm đất thì xung lượng rất kinh người. Nếu người bình thường dùng tay không đón cô, xung lượng lớn thế này kiểu gì cũng đập đối phương ngã xuống, nghiêm trọng có thể khiến đối phương gãy tay gãy chân gì đó.



Nhưng Nam Tầm lại bị người vững vàng đón lấy, cánh tay vừa tiếp cô chỉ hơi trầm xuống, lại lập tức ổn định.



Người này phải có lực cánh tay và lực chân lớn kinh người đến cỡ nào!



Đôi mắt Nam Tầm tạm thời nhắm chặt khi rơi bỗng bật mở, sau đó liền đối diện một gương mặt đàn ông.



Đó là một gương mặt rất trẻ trung, ngũ quan lập thể, cái trán no đủ, làn da vì quanh năm phơi nắng mà hiện lên màu cổ đồng mê người. Dù lấy thẩm mỹ của người hiện đại như Nam Tầm để đánh giá cũng thấy nhân loại viễn cổ này vô cùng đẹp trai.



Nhưng người đàn ông này không đặt sự chú ý trên mặt Nam Tầm, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt lom lom nhìn vào... bộ ngực đầy đặn của cô