Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 198 : Thật dã, tôi thích
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa
A Mãng đột nhiên nâng đầu lên, đôi môi mỏng dính nước óng ánh vì giật mình mà mở lớn.
Ngay lập tức, A Mãng bật tràng cười to sang sảng: "A Khê, A Khê, tôi quá thích cô!"
Một câu của Nam Tầm đã đốt cháy xèo xèo cỏ khô trong hang đá.
Hai người đều đã quên bắt đầu như thế nào, dù sao thiên lôi cứ như vậy câu địa hỏa, địa hỏa cứ như vậy câu động thiên lôi*.
*Thiên lôi câu địa hỏa [天雷勾动地火"]: người ta nói rằng khi núi lửa phun trào thì sẽ có sấm sét, người xưa liền tổng kết rằng thiên lôi dẫn tới (câu) địa hỏa. Địa hỏa là dung nham, ẩn dụ về dục vọng của nữ tính; thiên lôi là sấm sét, ẩn dụ về dục vọng của phái nam. Cả câu ám chỉ về bản năng dục vọng không thể kháng cự của con người [theo Baidu]
Ngoài hang đá chim hót côn trùng kêu vang, hương hoa thơm ngát, trong hang đá cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, hương mồ hôi quanh quẩn.
Nam Tầm để A Mãng trải nghiệm triệt để thế nào gọi là báo nhỏ cuồng dã, A Mãng thích đã chết, hận không thể chết trên người cô.
"A Khê, cô thật dã, tôi thích!"
Một phen đánh nhau nảy lửa giữa báo hoang nhỏ và hổ răng kiếm trình diễn, mãi đến tận khi hai con thú hoang nghe mơ hồ xa xa truyền đến tiếng kêu của tộc nhân, hổ răng kiếm mới cắn tàn nhẫn mấy cái từ trên xuống dưới khắp người báo hoang nhỏ, lưu lại một chuỗi dấu răng, sau đó mới không biết thỏa mãn mà tạm thời thu binh.
"A Khê, cô chờ tôi, tôi sẽ lại tới tìm cô!" A Mãng vội vã vứt một câu liền chạy lấy người, lần này hắn cũng không ném mất miếng da thú quấn quanh hông mình nữa. Tuy rằng trong rừng rậm không có người, nhưng để cả người trần truồng lắc lư qua lại cũng thật không tiện, cho dù như vậy rất mát mẻ.
Một lúc sau, phía xa xa ngoài động lại vọng tới một câu: "A Khê, con rắn này tôi mang đi, coi như cô tặng tôi!" Trong lời nói tràn đầy sung sướng.
Sau đó Nam Tầm không nghe được tiếng của A Mãng nữa, hẳn là hắn đã chạy xa.
Nam Tầm hung hăng xoa mặt mình, vừa nãy A Mãng đã mặc áo ngực và váy cho cô, lúc này cô đã mềm thành một bãi bùn, nằm trên cỏ khô không muốn động đậy.
Nhưng nghe được tiếng động bên ngoài càng ngày càng gần, Nam Tầm vẫn là đi khập khiễng ra hang đá.
Đợi hai chân chẳng còn bủn rủn như vậy nữa, Nam Tầm mới bắt đầu chạy chậm.
Cô chạy về nơi mình và Sơ Tuyết tách ra, nơi đó vẫn còn đặt hai cái sọt. Một cái sọt chứa đầy quả dại là của Sơ Tuyết; một là của cô, bên trong đựng muối thạch Sơ Tuyết tìm được.
Nam Tầm:...
Đờ mờ, tên này có bệnh đi!
Nam Tầm giãy giụa nhảy xuống từ trên người anh ta, dùng sức dậm chân: "Anh xem, tôi chẳng có bị gì cả. Vừa nãy Sơ Tuyết đã đắp thảo dược cho tôi nên tôi đã khỏe rồi. Tôi không cần các người báo đáp, thật đấy!"
Nói xong lời này, Nam Tầm liền vội vàng mà chạy. Cô đã nghe thấy tiếng của a huynh, vẫn là chạy nhanh đi gặp người bình thường thì tốt hơn.
Nam Tầm cho rằng A Ngu hiểu ý của cô. Nhưng đến buổi tối, a đạt của cô gọi cô tới, ở đó còn có a huynh, A Ngu và Sơ Tuyết.
Đôi mắt Sơ Tuyết hơi ửng hồng, cô không nhìn Nam Tầm mà hơi cúi thấp đầu.
Mà vẻ mặt A Ngu rất nghiêm túc, cứ như vừa làm một quyết sách vĩ đại nào đó.
"A đạt, có chuyện gì vậy?" Nam Tầm mù mờ nhìn về phía tộc trưởng.
Tộc trưởng vỗ vỗ đầu con gái, mặt mày hiền từ nói: "A Khê, A Ngu vừa mới nói cho a đạt, cậu ta đồng ý chăm sóc con. Tuy rằng quy định trong tộc là một chàng trai thành niên chỉ có thể có một cô gái, thế nhưng A Ngu không giống vậy, cậu ta là dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, sớm muộn gì cũng tiếp nhận vị trí của a đạt, có hai đến ba người phụ nữ là bình thường. Chỉ là Sơ Tuyết không đồng ý con làm vợ cả, con bé làm vợ bé, chỉ có thể làm con chịu đựng ngang hàng với con bé."
Nam Tầm há miệng, đột nhiên nhìn về phía bạn Sơ Tuyết.
Người đẹp cúi đầu gắt gao, không dám nhìn cô.
Nam Tầm tức giận trừng A Ngu, chất vấn bằng giọng điệu lạnh lùng: "Là anh đề nghị?"
A Ngu nghiêm nghị gật đầu.
Nam Tầm tức đến bật cười: "A Ngu, anh nghĩ A Khê tôi là ai?"
A Ngu không vui nhíu mày: "A Khê, cô đừng quá đáng. Sơ Tuyết theo tôi trước, tôi không thể để cô ấy oan ức làm vợ bé."
Nam Tầm:...