Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 201 : A Khê, cô thật đẹp

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa



Nam Tầm như một con cá nhỏ khuấy động bọt nước, thân mình cắt mở dải lụa đầy ánh sao lấp lánh.



Chờ đến bơi đã mệt, cô mới ngừng lại, một chân dẫm lên lớp đá bùn dưới sông.



Nước sông cũng không sâu, độ cao chỉ tới ngang ngực cô, vừa vặn che khuất chỗ nào đó khiến người xấu hổ.



Nam Tầm đi chậm rãi tới mỏm đá nhô ra hướng mặt sông, trên đó đặt một ít cỏ thơm cô mang đến. Loại cỏ này dùng để cọ lên người, cọ lâu rồi sẽ tạo ra bọt. Tuy rằng không cách nào so với sữa tắm ở hiện đại, nhưng loại cỏ thơm tản ra hương thơm ngát tự nhiên này rất được Nam Tầm ưa chuộng.



Nam Tầm vừa xoa xong cỏ thơm tẩy sạch bọt biển, phía sau chợt vang lên một tiếng bùm lớn như có vật gì nặng bị ném vào nước sông, sau đó là tiếng bọt nước bắn lên ào ào.



Nam Tầm bị dọa nhảy dựng lên, vội vã xoay người lại, có điều còn chưa nhìn rõ là thứ gì đã bị một bóng đen cao lớn ập tới.



Từng nụ hôn hừng hực không dứt che kín mặt cô.



"A Mãng!" Nam Tầm cả kinh.



"A Khê, tôi rất nhớ cô! Lần trước đi săn tôi cũng vẫn luôn nhớ cô, nhớ đến nỗi thiếu chút nữa bị thú hoang cắn mất một cánh tay." A Mãng vừa hôn cô vừa bày tỏ trắng ra tình cảm nhớ nhung mãnh liệt của mình.



Nam Tầm vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu muốn nhìn xem cánh tay của hắn.



A Mãng nở nụ cười trầm thấp: "Không sao, chỉ là suýt nữa thôi. Tôi là dũng sĩ lợi hại nhất trong bộ lạc của chúng tôi đấy, thú hoang cũng không làm gì được tôi. Tôi còn muốn nâng báo hoang nhỏ đến trên cổ tôi, A Khê tôi muốn cô, so với đồ ăn, cô còn khiến người ta mê mẩn hơn."



Nam Tầm bị lời âu yếm trắng trợn của hắn làm cho thẹn thùng.



Đồ, đồ, đồ cầm thú không biết xấu hổ.



Ngay sau đó, Nam Tầm liền thấy cả người nhẹ đi, vậy mà hắn lại thực sự nhấc cô lên cao cao...
Đờ mờ không biết xấu hổ, một tên viễn cổ không biết xấu hổ.



A Mãng thấy cô thực sự thẹn muốn chết, liền làm vẻ mặt khó xử giũ giũ tấm da thú trong tay: "A Khê làm sao bây giờ? Khố ướt rồi."



Nam Tầm ho một tiếng: "Vậy thì mặc ướt đi. Anh mặc như thế đi một vòng, lập tức gió sẽ thổi khô ngay."



"Như vậy sẽ mắc bệnh." A Mãng tiếp tục nói.



Nam Tầm nhớ đến người viễn cổ căn bản không có điều kiện chữa bệnh gì, nếu như bị cảm, hơi lơ đãng là có thể đi toi. Lương tâm Nam Tầm run lên, lập tức lấy khăn lau người của mình nhét vào lồng ngực hắn: "Vậy dùng cái này trước, lúc nào nhớ trả lại cho tôi."



Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình mang chút tư tâm, vì con hổ răng kiếm lưu manh này vừa biến mất là hết thật nhiều ngày, ai biết lần sau sẽ gặp lúc nào. Nếu cho hắn mượn đồ của cô, hắn khẳng định còn sẽ trở lại.



A Mãng không khách sáo nhận lấy miếng da thú Nam Tầm dùng để lau người, còn đặt dưới chóp mũi hít sâu một hơi, rồi thở dài: "Da thú A Khê đã dùng qua đúng là khác biệt. Thật là thơm, thơm như mùi trên người cô vậy."



Nam Tầm thẹn sắp chết: "Là mùi của cỏ thơm, không phải mùi trên người tôi."



Tầm mắt A Mãng dính chặt trên người cô, lại hút thêm vài hơi trước mặt cô: "Không, ngoài mùi cỏ thơm còn có mùi khác, là một loại mùi khiến tôi mê mẩn."



Mặt Nam Tầm đã không cách nào nhìn, cho dù là màu da vàng nhạt đều đã biến thành sắc đỏ như đít khỉ.



"A Khê, cô chờ tôi một lát." A Mãng đột nhiên nói, miễn cưỡng quấn tấm da thú kia quanh phía dưới. Hắn đi tới một cây đại thú cách đó không xa, nhặt lên đồ vật vừa vứt tại đó.



Nam Tầm hơi ngẩn ngơ nhìn món đồ hắn đưa.



Đó là một cái váy bằng da rắn được may khéo léo. Bởi vì eo cô khá là nhỏ, cho nên chỗ nối phải thu hẹp hơn người bình thường một chút, mà kích thước của cái váy da rắn này vừa nhìn đã biết là số đo của cô.



A Mãng nở nụ cười. Hắn cười lên luôn cho người ta cảm giác thật xấu xa không đứng đắn, nhưng bây giờ Nam Tầm lại thấy hắn cười quyến rũ cực kỳ, mê đến nỗi cô vô cùng muốn hóa thân thành sói nhào tới gặm một ngụm.