Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 207 : Về hang, cho em cưỡi đủ
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: PaduC/ Beta: Mạn Châu Sa, tranthayday
A Mãng khiến cả đám dã nhân bật cười nghiêng ngả.
"Trước đây chỉ tưởng A Mãng nói giỡn, bây giờ nhìn thấy được cô gái này, chúng tôi đã hoàn toàn tin rồi!"
Nam Tầm nghe những dã nhân này đùa giỡn với nhau, lá gan nhất thời phình lên. Cô cưỡi trên cổ A Mãng, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai hắn, cười mắng: "Thật là không biết thẹn, chuyện như vậy mà cũng đi rêu rao khắp nơi."
A Mãng kéo lấy bàn tay đang làm loạn của cô đưa đến bên môi hôn một cái, cười to: "Tôi muốn cho tất cả tộc nhân biết, cô gái A Mãng tôi dùng hai mươi tấm da thú trường nhung đổi còn đắt giá hơn rất nhiều so với chúng nó!"
Nam Tầm lén nắm một nhúm tóc của hắn, mặt đỏ ửng lên.
Đoạn đường trống trải đã đi hết, nhóm người sắp phải tiến vào rừng cây cành lá rậm rạp. A Mãng có chút không nỡ mà thả cô gái đang cưỡi trên cổ mình xuống.
Nam Tầm véo cánh tay hắn, đến gần cười mắng: "Thật không sợ em cưỡi gãy cổ anh hả?"
A Mãng khẽ cắn tai cô, dùng giọng điệu trầm trầm khàn khàn nói: "Báo hoang nhỏ của tôi, em muốn cưỡi gãy thật sao? Bao giờ về hang của tôi, tôi cho em cưỡi đủ."
Nam Tầm trực tiếp phun một chữ: "Cút ~"
Tố chất cơ thể của Tộc ăn thịt người xác thực tốt hơn người bình thường nhiều. Bọn họ có thể chạy như bay trong rừng cây, tránh đi những nhánh cây đan xen một cách hoàn mỹ, cơ thể nhìn rất cường tráng lại vô cùng linh hoạt.
Đoàn người chỉ dùng sáu ngày để về Tộc ăn thịt người từ núi A Lạp. Nam Tầm không khỏi nghi ngờ nếu không phải bận tâm đến cô, lộ trình của bọn họ có thể sẽ càng nhanh hơn, dù cho Nam Tầm có cảm giác mình đã đi rất nhanh, nhìn qua giống như cũng không cản trở đến họ.
Mới vừa trở lại bộ lạc, đám người A Mãng lập tức nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt của các tộc nhân Tộc ăn thịt người.
Nam Tầm nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, ngắm chăm chú hồi lâu, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, không nhịn được lén cười lên.
Cô gác một chân lên eo, cuốn chặt lấy hắn, sau đó nhắm mắt lại, đuổi theo tiếng hít thở phập phồng của người đàn ông, từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Tầm đã ngửi thấy hương trái cây tràn ngập trong hang đá.
Nam Tầm mở mắt ra, chậm rãi xoay người. Một cái chăn da thú mỏng rơi từ trên người cô xuống bên hông. Trên làn da không tính là mềm mại tràn ngập dấu dâu tây xanh tím, qua một đêm đều không biến mất. Nam Tầm cảm thấy hôm nay mình không có cách nào gặp người, vì ngay cả trên cánh tay và bờ vai cũng có.
Người đàn ông bên cạnh đã biến mất từ lâu, trên bàn đá bày một cái lá đựng đầy thứ trái cây màu đỏ, bây giờ đang là mùa quả loại quả này. Tuy rằng ăn không giòn, thế nhưng lại cực kỳ ngọt. Bên cạnh trái cây màu đỏ còn có một khối thịt thú lớn được nướng chín, là thịt đùi tươi mới nhất.
Nam Tầm không khách sáo ăn hết toàn bộ miếng thịt, trái cây cũng ăn hơn nửa.
Tiểu Bát đột nhiên phun một câu: "Ngươi ăn giỏi thật đấy, một tảng thịt lớn như vậy căn bản là lượng ăn của một tên đàn ông."
Nam Tầm: "... Ăn được là phúc."
Tiểu Bát: "Chúc ngươi sớm ngày ăn thành một tên béo phì, sau đó bị Tộc ăn thịt người cắt miếng mà ăn."
Tim Nam Tầm giật bắn: "Tiểu Bát, là lừa người đúng không? Người của bộ lạc này thực sự ăn thịt người sao?"
Tiểu Bát cười khà khà: "Là thật đấy, không thì sao lại gọi là Tộc ăn thịt người chứ?"
Nam Tầm:...