Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 210 : Khiếp sợ, ngươi là Nam Tầm nhái sao?
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: Paduc, tranthayday
Sơ Tuyết xách theo một cái tay nải lớn bằng da thú, cô nàng liếc mắt về phía Nam Tầm ra hiệu, hai người lập trức trốn qua một bên thì thầm to nhỏ.
"A Khê, đây đều là đồ của cô trong hang đá. Hiện tại cái hang kia đã nhường cho người khác, tôi cũng đã dọn hết đồ của cô trong động, hẳn là không sót lại cái gì."
Nói đến đây, cô nàng có chút không rõ hỏi: "A Khê, tôi có thấy một cái khố da thú của đàn ông, cái đó có phải của thủ lĩnh Tộc ăn thịt người không? Người trong lòng mà cô nói lúc trước có phải cũng là..."
Sơ Tuyết không nói thẳng mà lại liếc nhìn A Mãng ở phía xa.
Nam Tầm gật đầu: "Sơ Tuyết, cô giữ bí mật giúp tôi nha."
"Trời ạ, là thật sao!" Sơ Tuyết có chút khiếp sợ: "Người đàn ông này lúc đó phải chăng là cố ý? Ngay từ đầu mục tiêu của anh ta chính là cô!"
Nam Tầm cười xấu xa nói: "Không sai."
Rồi cho Sơ Tuyết một cái ôm thật chặt: "Về sau tôi không đến nữa rồi, cô và A Ngu phải sống thật tốt, sinh nhãi con sớm một chút, đến lúc đó lại cho chúng nó nhận tôi làm mẹ nuôi." Hai người đều là nói tiếng phổ thông của quê nhà, cho nên cũng không sợ người khác nghe được.
Sơ Tuyết xấu hổ lại buồn bực trừng cô: "Tự cô đi mà sinh."
Nam Tầm và A Mãng đi rồi, trong tay nhiều thêm một cái tay nải lớn mà Sơ Tuyết mang đến.
Sơ Tuyết nhìn bóng dáng của Nam Tầm, nhịn không được nép vào ngực A Ngu khóc rưng rức. Cô nghĩ, sau này chắc sẽ không thể gặp được một người chị tốt như A Khê nữa rồi.
Đám đàn ông lập tức ngây ngẩn cả người. Một bé gái vui vẻ đưa chén sành nhỏ tự làm tới trước mặt a đạt của mình, người đàn ông kia liền vui mừng sờ sờ đầu cô bé.
A Mãng đi đến trước mặt Nam Tầm, dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô: "A Khê, đây đều là em dạy mọi người làm?"
Nam Tầm giải thích: "Hôm nay ra ngoài hái trái cây, may mắn phát hiện ra đất sét, sau đó em liền cổ vũ mọi người cùng nhau chế tác đồ gốm, lò nung để nung gốm là bọn nhỏ xây, đồ gốm là phụ nữ nắn."
Dừng một chút, cô nở nụ cười: "A Mãng, về sau chúng ta liền có thể dùng đồ gốm để đựng nước đựng đồ ăn, còn có thể làm rượu trái cây và ướp dưa muối. Chờ anh rảnh rỗi thì làm cho em một cái vạc sứ lớn được không? Sau này chúng ta dùng nó để đựng nước, không cần phải mỗi ngày đều đi lấy nước xa như vậy nữa."
A Mãng đột nhiên ôm cô lên khỏi mặt đất, bế cô lên cao, hưng phấn nói: "A Khê, tôi quá thích em! Em nói cái gì thì chính là cái đó, tôi sẽ lập tức nắn cho em một cái vạc lớn gì đó."
Nam Tầm ôm cổ hắn, cảm thấy thật xấu hổ: "Trời tối rồi, ngày mai anh trở về sớm một chút rồi giúp em nắn. Hiện tại để mọi người nướng thịt ăn trước đã."
Các tộc nhân vui vẻ nổi lửa lên, vừa hát vừa nhảy.
Người phụ nữ tên A Hương là người duy nhất trong tộc biết hát biết nhảy, hơn nữa cô ta lớn lên khá xinh đẹp. Vào lúc Nam Tầm phát hiện cô ta liếc mắt đưa tình nhìn A Mãng lần thứ năm, Nam Tầm nổi giận.
Mẹ nó, cô cũng có đàn ông, còn mơ ước đến người đàn ông của tôi?
Nam Tầm đứng phắt dậy, khiến A Mãng đang lật thịt nướng bên cạnh giật nảy mình: "A Khê, em làm sao vậy?"
Nam Tầm cúi đầu nhìn hắn, cơn tức giận hơi giảm, đột nhiên cười tủm tỉm hỏi: "A Mãng, anh thấy A Hương kia nhảy có đẹp không?"