Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 223 : Vây quét, chém giết
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: tranthayday / Beta: PaduC
Vu sử A Khê so trước đây càng thêm xinh đẹp. Sau một mùa đông lạnh giá thế nhưng cô ta lại trở nên đầy đặn hơn, làn da cũng trắng lên, đối lập rõ ràng với thân hình gầy guộc do đói khát của họ.
Mấy người có chút sợ hãi vu sử cùng con chim lớn và con trăn đứng bên cạnh cô, nhưng niềm vui gặp lại A Mãng làm cho bọn họ lớn gan mà tiến lại gần.
Có lẽ phải nói, bọn họ đã không còn sợ hãi, khi vừa trải qua những chuyện còn đáng sợ hơn nhiều vu sử và mãnh thú.
Mấy người đàn ông nhìn A Mãng, một người mở miệng nói: "A Mãng, cậu trở về đi, hiện tại Tộc ăn thịt người đã không phải Tộc ăn thịt người trước kia nữa rồi. Mọi người trong tộc không hề đoàn kết, tân tộc trưởng vô năng, tiêu xài phung phí lương thực tích trữ, lại không thể dẫn dắt các nam nhân đi săn đủ con mồi trong mùa đông. Vào lúc khó khăn nhất, hắn ta liền trực tiếp giết mất hai dũng sĩ bị thương trong bộ lạc, sau đó phân thành thức ăn cho mọi người, mà những người trong tộc khi đó đã đói bụng khó nhịn cũng thỏa hiệp!"
A Hoa cũng đỏ mắt nói: "Trước kia thực táng là dành cho các dũng sĩ sau khi chết trận vinh quang, nhưng hiện tại... Tộc trưởng, mấy người chúng tôi đã nghĩ kỹ rồi, nếu là anh đồng ý trở về, chúng ta sẽ đi theo anh trở về, nếu là anh không muốn, chúng tôi cũng không quay lại bộ lạc."
"Tôi không muốn quay về, tôi thích cuộc sống bên ngoài cùng A Khê." A Mãng lập tức từ chối không chút nghĩ ngợi.
Nam Tầm thấy khuôn mặt mấy người đều bám đầy bụi bẩn, đoán rằng bọn họ chắc là đã đi liền mấy ngày đường để đến nơi này, vì thế nói với họ: "Sắc trời cũng không còn sớm, mấy người cứ ở chỗ này nghỉ tạm một đêm đi."
Mọi người đã đoán trước khi đến nơi sẽ bị A Mãng cự tuyệt, lại không nghĩ đến A Khê thế mà không hận bọn họ, còn chủ động cho bọn họ ở lại qua đêm.
A Mãng dùng thịt nướng chiêu đãi mấy tộc nhân, Nam Tầm cũng lấy ra rượu trái cây đã ủ từ lâu của mình. Mọi người ngồi thành một vòng tròn vây quanh đống lửa, con chim lớn cũng ngồi lại, còn trăn khổng lồ sợ lửa nên về hang của mình trước.
Đám đàn ông kể những chuyện xảy ra trong mấy ngày này của Tộc ăn thịt người, A Mãng không chút để ý, chỉ thờ ơ ngồi nghe.
Người khác sống chết thì có liên quan gì tới hắn? Cũng chẳng phải do hắn giết chết.
Hang đá nhường cho bảy tộc nhân nghỉ ngơi, sau khi bọn họ đi qua cầu treo tiến vào hang ở sườn núi kia, lại thêm một phen chấn động bởi sự tráng lệ của nó.
Sáng sớm hôm sau, A Mãng đi tiễn mấy người. Đến khi trời sắp tối, hắn mới trở về.
Một dã nhân khác hướng A Mãng gào lên: "A Mãng, hãy giao vu sử kia ra đây! Cậu có biết ả ta đã làm gì với tộc nhân chúng ta hay không? Một nửa tộc nhân đều nhiễm bệnh, đến bây giờ hơn đã chết hơn hai mươi mạng!"
"Hắn đã sớm không phải A Mãng! Hắn đã bị vu sử đầu độc, trở thành vu sử khác rồi, chính hai kẻ này đã làm cho bộ lạc chúng ta lâm vào cảnh đói khổ bệnh tật!" Tân tộc trưởng quát to.
"Đúng! Giết A Mãng! Giết ả đàn bà kia! Chỉ cần giết bọn họ, bộ lạc chúng ta sẽ được cứu!" Những kẻ đã từng là dũng sĩ của Tộc ăn thịt người đồng lòng hô to.
Nam Tầm nghe được mấy lời nói này, thầm mắng đồ ngu dốt, giết bọn họ thì có ích cái lông gì a? Vừa nghe đã biết bộ lạc Tộc ăn thịt người bị nhiễm dịch bệnh.
Cô quan sát A Mãng đang đối địch với hai ba mươi dã nhân kia, trong lòng có chút lo lắng.
A Mãng không phải người liều lĩnh, có lẽ sức lực của bản thân hắn cũng đủ để đối phó nhiều người như vậy, huống chi còn có Đại Hắc và Đại Hôi cùng hỗ trợ. Nam Tầm đang sợ hãi điều khác.
Nếu trong những người này đã có người nhiễm bệnh, khiến A Mãng bị lây bệnh thì phải làm sao bây giờ?
A Mãng không nói lời thừa thãi cùng đám người dã man này, lập tức cầm giáo xông lên, Đại Hắc và Đại Hôi cũng gia nhập chiến đấu.
Nam Tầm không biết cảnh tượng A Mãng vật lộn với mãnh thú là như thế nào, nhưng hiện tại, cô bị người đàn ông trước mắt này dọa chết khiếp rồi.
Hắn giết người mà không mảy may chớp mắt, có khi chỉ với một chiêu đã đoạt mạng. Cho dù những dũng sĩ trước mặt này đều từng cùng hắn kề vai chiến đấu, nhưng hắn đã hoàn toàn coi họ là kẻ thù ngay thời khắc bọn họ quay lưng lại với hắn.
Cuộc chém giết có phần tàn bạo đẫm máu, thi thể trên mặt đất đã sắp chất thành đống, máu chảy thành sông.
Mấy tộc nhân còn sót lại muốn chạy trốn, lại bị Đại Hôi bay qua dùng một móng vuốt cào nát lưng, cả người thiếu chút nữa thôi là bị xẻ đôi thành hai nửa.
Gần ba mươi dã nhân, không trừ một ai, tất cả đều chết tại nơi này.