Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 225 : Thiên thần, từ trên trời giáng xuống

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Edit: tranthayday / Beta: PaduC



Nhân lúc tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong đau đớn tột cùng, A Mãng trộm hỏi Nam Tầm: "A Khê, em có cách cứu bọn họ thật sao? Làm vậy em sẽ phải phí rất nhiều vu lực đúng không?"



Nghe được hai từ "vu lực", Nam Tầm giật giật khóe miệng.



Đúng là cô nói cái gì, A Mãng liền tin cái đó.



"A Mãng, vừa rồi là lừa bọn họ thôi, tạm thời em vẫn chưa có biện pháp." Nam Tầm nói.



A Mãng mím môi, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, cũng không biết có phải cho rằng Nam Tầm giấu diếm hay gì khác.



Bỗng, hắn đưa ra kiến nghị: "Hay là nhân lúc trời tối, để tôi trộm giết hết đám người đã nhiễm bệnh rồi thiêu hủy xác luôn. Như vậy bệnh tật sẽ không lây lan nữa."



Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn.



Tiểu Bát: "Đờ mờ, hu hu, hù chết bảo bảo rồi. Dã nhân này thật quá hung tàn, làm sao hở chút là muốn giết người cơ chứ."



Nam Tầm an ủi nó: "Chẳng phải đây là thời tối cổ sao, con người muốn cái gì cũng viết trực tiếp ở trên mặt. Ta lại cảm thấy A Mãng thẳng thắn như vậy thật đáng yêu."



Tiểu Bát:...



Nam Tầm không cho A Mãng làm chuyện đó, cô cũng không muốn A Mãng gánh nhiều sát nghiệt như vậy, sẽ ảnh hướng không tốt tới con cháu đời sau.



Sau đó, Nam Tầm liền tính kế tới trên người Tiểu Bát: "Chỗ ngươi có linh đan diệu dược nào có thể trị được ôn dịch không?"



Tiểu Bát biến cảnh giác ngay tức khắc: "Làm gì? Ngươi muốn ta cứu những người này? Nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu, đan dược cũng chỉ có hạn thôi, hơn nữa đây cũng không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào."



Nam Tầm không có lại kỳ kèo Tiểu Bát không tha, cô bỗng cười khẽ: "Tiểu Bát, ngươi đã nhắc nhở ta, những việc này đúng là chúng ta không có khả năng can dự, nhưng Sơ Tuyết có thể, cô ấy nhất định có biện pháp."



"A Mãng, chúng ta đi! Đi tới bộ lạc của em."



Ở lúc con chim lớn biết phun lửa kia chở một nam một nữ bay xa, mãi đến khi chỉ còn lại có một điểm nhỏ, các tộc nhân Tộc ăn thịt người vẫn duỗi dài cổ ngóng theo.




Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người, Nam Tầm và A Mãng cưỡi Đại Hôi bay lên trời cao.



"Trời ạ, A Khê là Ô Thác thần sử, cô ấy biết ngự thú!" Không biết ai bỗng hô lên đầy kinh ngạc, sau đó cả bộ lạc lập tức như nổ tung.



Mọi người quỳ rầm gối trên mặt đất, không ngừng lễ bái về hướng con chim lớn.



Đại Hôi đã bay cao bay xa, nhưng Nam Tầm vẫn còn thấy được đám người nguyên thủy kia quỳ lạy, bọn họ lấy thái độ cung kính mà nằm rạp trên mặt đất, trông thật giống những con kiến bé nhỏ.



"Không nghĩ tới cũng có ngày Nam Tầm ta có thể hưởng thụ loại cảm giác được sùng bái này, chậc chậc." Nam Tầm ở trong lòng khoe khoang với Tiểu Bát.



Tiểu Bát:...



Nam Tầm và A Mãng hái được rất nhiều thảo dược trong rừng cây, sau đó đưa tới Tộc ăn thịt người và những bộ lạc gần đó bị nhiễm ôn dịch.



Bọn họ giống như thiên thần rơi xuống, cứu vớt vài bộ lạc to to nhỏ nhỏ. Nam Tầm còn trở thành Ô Thác thần sử trong mắt mọi người, trong khoảng thời gian ngắn đã được tôn sùng.



Trở lại ngôi nhà trên cây, A Mãng liền ôm chặt cô vào trong ngực, dường như sợ cô sẽ chạy mất chỉ trong chớp mắt.



Thời điểm Nam Tầm ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được người đàn ông khẽ lẩm bẩm bên tai cô: "A Khê, hóa ra em không phải vu sử, mà là Ô Thác thần sử. Mặc kệ em là ai, em đều là A Khê của tôi, em không được đi đâu cả..."



Đúng là vẫn bá đạo trước sau như một a!



Trong lúc ngủ mơ, Nam Tầm khẽ cong khóe miệng.



Hai người lại trở về cuộc sống gia đình bình tĩnh êm đềm. Nhưng ông trời giống như lại bị cái gì chọc giận, cho nên muốn hung hăng trừng phạt sinh linh của khu rừng này. Vừa mới bùng nổ trận bệnh dịch không bao lâu, giờ lại giáng xuống một phen lửa lớn thiêu đốt ngùn ngụt cả khu rừng.



Ngọn lửa bốc lên cao, sương khói mịt mù.



~~~~~~~~~~~~



2 chapters left ᕦ(ò_óˇ)ᕤ