Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 23 : Khóc mù mắt, giá trị ác niệm bắn ngược trở lại

Ngày đăng: 12:00 30/04/20


Vừa gào xong, nàng ta lại trừng mắt lườm lò nướng giữa tẩm cung: "Nơi này vì sao lại có thứ này?"



Nam Tầm hơi nhíu mày, nói thầm cùng Hư Không Thú: "Tiểu Bát, hình như ta đánh hơi được mùi đố kị... Xong đời, ta giống như vừa dẫn sói vào nhà rồi." 



Hư Không Thú cười ha ha: "Hiếm thấy có lúc ngươi giác ngộ được như thế."



Nam Tầm: "Ngươi không hiểu. Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Ngươi nhìn xem, sắc mặt ghen ghét của Hồng Trù đã lộ ra. Chỉ là ta không nghĩ tới, bình thường nàng ngụy trang trước mặt ta tốt như vậy, ta ngớ ra là không phát hiện chút nào."



Hư Không Thú hừ hừ: "Ngươi thần kinh thô, đương nhiên không phát hiện, ta đã sớm phát hiện."



"Ngươi phát hiện mà ngươi không nói?" Nam Tầm khinh bỉ nó.



Hư Không Thú quanh co tìm cớ: "Còn không phải vì biến thái Yêu Vương động chút là thích giám thị ngươi nên ta chưa tìm được cơ hội."



"Vậy phải làm sao bây giờ? Ta sợ nhất Hồng Trù sẽ giết người diệt khẩu." Nam Tầm hơi thấp thỏm.



Hư Không Thú lại bắt đầu mách nước: "Nghĩ biện pháp thỏa mãn lòng hư vinh của nàng ta đi, như vậy nàng ta nhiều lắm cũng dè bỉu nhục nhã ngươi thôi, sẽ không lập tức giết ngươi."



Nam Tầm:....



"Ta hỏi ngươi đấy, cái thứ rác rưởi này là ngươi tha vào tẩm cung của vương?" Hồng Trù cau mày.



Nam Tầm gật đầu: "Đúng vậy, vì ta muốn nướng thịt cho vương ăn."



Hồng Trù biến sắc ngay tức khắc, quát lên: "Vương không phải nhân tộc, mới không cần ăn đồ nướng chín! Sau này đừng cho hắn ăn những thứ dơ bẩn này!"



"À nha, được." Nam Tầm vội vã nói hẳn là.
"A!" Nam Tầm đang khổ sở bỗng bị người che miệng lại.



Nam Tầm muốn giãy dụa, lại nghe được bên tai một giọng nói quen thuộc: "Đừng sợ, là ta."



Nam Tầm trừng mắt, hình như là tiếng của Lam Thủy.



Không phải chứ, một Hồng Trù, lại tới một Lam Thủy, lẽ nào Lam Thủy cũng trộm ái mộ Yêu Vương nên hận nàng tận xương?



Lam Thủy đưa Nam Tầm một cái ô lụa đen, trầm giọng nói: "Cầm cái ô này rồi đi phía sau ta, bất luận thấy cái gì cũng không được mở miệng nói chuyện."



Nam Tầm cúi đầu nhìn ô lụa đen trong tay, mơ hồ cảm nhận được yêu khí quấn quanh nó, không khỏi hỏi: "Lam Thủy, đây là cái gì?"



"Ô liễm tức yêu khí thượng hạng, có thể che giấu khí tức nhân loại của ngươi." Lam Thủy nói, hơi nhíu mày: "Huyên Nhi, việc này không nên chậm trễ, mau chóng rời đi cùng ta."



Nam Tầm ngẩn ra, bốn người Lam Thủy và Lục Tuệ chưa bao giờ kêu nàng Huyên Nhi, Lam Thủy trước mắt không hiểu sao khiến người ta cảm thấy kỳ quái.



Tuy rằng kỳ quái, cũng không có ác ý, vì vậy Nam Tầm không hỏi nhiều nữa, che ô liễm tức theo phía sau nàng.



Lam Thủy dựa vào một viên lệnh bài đi một đường thông suốt.



Dọc theo con đường này, Nam Tầm thấy được không ít yêu thú nhân hình, nửa người nửa thú, còn có yêu thú hung ác không thể hóa hình.



"Lam Thủy, ngươi đang dẫn ta đi đâu vậy?" Nam Tầm nhỏ giọng hỏi.



"Rời Ma Vực." Lam Thủy sắc mặt nặng nề đáp lại.