Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 242 : Khiếp sợ, bị ôm
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Vào tháng thứ ba Nam Tầm ngốc ở Mặc Nhiễm Đường, đám cổ người được cho ăn ngon uống tốt rốt cuộc cũng có dịp phát huy công dụng. Hôm nay là đại hội khảo giáo, ngày mà Quốc sư kiểm tra trình độ mười tám đệ tử của hắn.
Quốc sư cho mười tám vị đệ tử ròng rã ba năm để luyện chế ba loại cổ độc và học thuật hô mưa gọi gió. Mà hôm nay, chính là lúc nghiệm thu thành quả.
Mỗi đệ tử dẫn theo cổ người của mình đứng ở giữa sân theo thứ tự, trước mặt họ dựng một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt ba chung cổ độc bằng đồng nằm ngang nhau.
Nam Tầm đứng đằng sau cách Cung Mặc Nhiễm hơn ba bước. Vốn nàng còn muốn len lén đến gần một chút, nhưng nàng vừa mới nhích được non nửa bước thì vị bạch y mỹ nam nào đó ở phía trước đã quay đầu nhìn lướt qua.
Nam Tầm lập tức bất động, biến thân thành cọc gỗ.
Cung Mặc Nhiễm nhìn một đám đệ tử ở giữa sân, hơi nâng tay lên ra hiệu, nhàn nhạt nói: "Thí cổ đi."
Cung Đại gật đầu, đứng dậy cao giọng tuyên bố: "Thí cổ bắt đầu. Loại thứ nhất, Hút cổ."
Các vị đệ tử nghe vậy, đồng loạt lấy ra một con cổ trùng màu da lớn bằng ngón tay út từ trong chung cổ thứ nhất.
Cung Mặc Nhiễm liếc mắt nhìn qua, nhàn nhạt nói: "Tỉ lệ không tệ, Cung Đại và Cung Lục là tốt nhất."
Trong mắt Cung Đại và Cung Lục xẹt qua vẻ kiêu ngạo, Cung Đại tiếp tục cao giọng hô: "Loại cổ*."
[*Loại (种): trồng, cấy. Loại cổ tức cấy cổ vào trong người]
Chúng đệ tử nghe vậy, lập tức thả con trùng nhỏ màu da vào giữa cánh tay của cổ người.
Nam Tầm tận mắt chứng kiến cảnh mười tám người thí cổ thân cường thể tráng bị Hút cổ bò vào, chỉ trong thời gian chưa đến một chén trà mà cánh tay họ đã xẹp xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, biến thành da bọc xương!
Mà trên cánh tay bọn họ còn phồng lên một bao thịt. Bao thịt kia di chuyển nhanh chóng trên cánh tay, nếu không phải bị người cấy cổ hạ cấm chế, chỉ sợ là nó hận không thể hút sạch cả người ký chủ.
Cảm giác đau nhói bất ngờ ập tới khiến Nam Tầm bỗng hoàn hồn. Tất cả bong bóng màu hường vừa nổi lên trong lòng tức khắc tan vỡ "bụp bụp bụp bụp".
Tên khốn này lại dám dùng mũi kiếm cứa ngón tay nàng, sau đó nắm đầu ngón tay nàng vẽ bùa lên tờ giấy màu vàng kia.
Nam Tầm:...
Tiểu Bát chửi một tiếng "Đờ mờ": "Gia vừa rồi không cẩn thận đã suy nghĩ nhiều. Ta nói mà, sao hắn có thể thân mật với ngươi trước mặt mọi người như thế chứ."
Nam Tầm không có mặt mũi nói, thật ra khi nãy chính nàng cũng nghĩ nhiều.
Cung Mặc Nhiễm mượn tay nàng vẽ hết ba lá bùa, máu trên một ngón không đủ, hắn liền không chút khách khí cứa thêm một ngón tay khác.
Nam Tầm: Khốn khiếp!
Cung Mặc Nhiễm dùng Nam Tầm xong liền vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, mặt không đổi sắc nói: "Xong rồi, qua bên kia đứng đi."
Nam Tầm:...
Nam Tầm ôm cái cây đại thụ bên cạnh, vô cùng ai oán dùng bàn tay còn lành lặn cào cào vỏ cây.
Nam Tầm không biết chính là, tuy chỉ là một cái đụng chạm nho nhỏ vừa rồi cũng đã đủ làm đệ tử Mặc Nhiễm Đường suýt đui mù con mắt.
Quốc sư đại nhân không thích có người đụng vào hắn, đây là chuyện toàn bộ Mặc Nhiễm Đường thậm chí người trong cung cũng đều biết. Thế nhưng vừa nãy, đại nhân lại ôm nữ nhân này, còn nắm tay nàng!
Mặc dù đó là vì mượn máu của nữ nhân này vẽ bùa, nhưng vẫn là đụng chạm nha a a a!
Nhiều người đứng ở đây như vậy, Cung Đại còn đứng gần như thế, vì sao đại nhân không dùng máu của Cung Đại chứ!