Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 245 : Ngươi nói xem, chấp niệm là gì?

Ngày đăng: 12:03 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday



Về phần đến cùng Nam Tầm có phải hoa tâm đại củ cải hay không, đại khái chỉ có chính nàng rõ nhất.



Mỗi lần Quốc sư đại nhân ra vào hoàng cung đều sẽ mang theo Cung Đại tư lịch cao nhất cùng với Cung Lục thiên phú tốt nhất bên người. Nhưng hiện tại không thấy hai người này đâu, mà lại đổi thành một nữ nhân.



Đây là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Nàng mặc một thân váy dài màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được vấn thành búi tóc đơn giản. Thời điểm đứng chung một chỗ với Quốc sư đại nhân, hai người giống như đôi tiên đồng ngọc nữ bước ra từ trong tranh, cực kỳ đẹp mắt.



Sau khi Nam Tầm thay quần áo, cả đám đệ tử Mặc Nhiễm Đường đều tỏ ra cực kỳ khiếp sợ.



Quả đúng là người đẹp vì lụa. Tuy rằng chúng đệ tử đều đã biết cổ người ti tiện tên Lý Vân Đoá này rất đẹp, nhưng không thể ngờ được khi nàng mặc lên một thân váy trắng lại như nhiễm chút tiên khí, biến thành một người hoàn toàn khác.



Không, Tiểu Bát vô cùng thấu hiểu Nam Tầm thật ra rất muốn nói: Nàng chỉ là đang làm màu mà thôi.



Mặc vào váy áo màu trắng, Nam Tầm liền bắt đầu diễn trong vô thức. Dùng lời nàng nói thì màu trắng là biểu tượng cho sự thuần khiết tuyệt đối, mỗi cái giơ tay nhấc chân, mỗi nụ cười đều phải tương xứng với cái màu sắc trang bức này mới được, nếu không đó chính là đạp hư nó.



Đối với lý lẽ làm màu của Nam Tầm như thế, Tiểu Bát tỏ vẻ nghe một chút coi như trò cười là được rồi. Ha ha.



Người không biết rõ cảm thấy rất tò mò với thân phận của bạch y mỹ nữ này. Bọn họ vẫn luôn cho rằng Quốc sư đại nhân là tiên nhi, là thần chi, cao không thể với. Cung Đại và Cung Lục trước kia đứng bên người hắn chỉ như hai thị đồng, thế nhưng nữ nhân này lại không giống, bọn họ đứng chung một chỗ... Đờ mờ, đó quả thực chính là một đôi thần tiên quyến lữ, quá mãn nhãn!



Nam Tầm đối với chuyện này cũng rất kinh ngạc. Nàng đi bên cạnh Cung Mặc Nhiễm, chỉ cách hắn một bước về phía sau. Vốn là kém ba bước, thế nhưng lúc nàng len lén đi về phía trước hai bước, Cung Mặc Nhiễm cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái nhưng vẫn chưa nói gì, thế nên lá gan của nàng lập tức phồng to lên.




Nam Tầm nhàn nhạt "ồ" một tiếng, đưa ra một kết luận: "Chính là tâm già nhưng mặt không già."



Tiểu Bát:...



Nam Tầm đột nhiên ngửa đầu nhìn vầng thái dương chói lọi trên bầu trời, chói đến có chút gay mắt. Nàng nheo mắt lại nhìn trong chốc lát, bỗng có một khắc, trong lòng lại sinh ra cảm giác khủng hoảng chưa từng có.



Tiếc nuối không còn, chấp niệm phai nhạt. Vậy về sau thì sao? Chờ đến khi chấp niệm đã biến mất hầu như không còn nữa, người này chẳng phải là sẽ vĩnh viễn biến mất...



Tiểu nha đầu bên cạnh an tĩnh lâu như vậy, làm Cung Mặc Nhiễm có chút bất ngờ. Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tiểu nha đầu đã tụt lại phía sau vài bước, đang thẫn thờ nhìn lên không trung.



"Nha đầu, đi đường cẩn thận, chớ nhìn đông nhìn tây." Cung Mặc Nhiễm thả chậm bước chờ nàng.



Nam Tầm bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn nam nhân sắc mặt thanh lãnh kia, khoé miệng chợt khẽ cong, chạy chậm qua: "Đại nhân, trước kia ta ngây ngốc trong Mặc Nhiễm Đường chưa từng ra ngoài, cũng không biết phong cảnh trong hoàng cung lại đẹp như thế, ngay cả bầu trời cũng như xanh hơn bên ngoài nữa."



Cung Mặc Nhiễm khẽ lắc đầu: "Lần này cần gặp mặt Hoàng Thượng. Nếu lần sau bổn toạ rảnh rỗi sẽ dẫn ngươi dạo chơi hoàng cung."



Nam Tầm nghe xong, lập tức lộ ra một gương mặt tươi cười thật xinh đẹp với hắn: "Cảm ơn đại nhân! Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên*. Đại nhân không được quên đâu đó."



[*Lão Tử viết: "Nhân chi hữu tính như xa hữu luân/ Quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên. Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." ]