Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 252 : Hung hiểm, bị ám sát
Ngày đăng: 12:03 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm vô cùng muốn nhận lấy chén trà kia nốc một hơi cạn sạch, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ cung kính hành lễ, nghiêm mặt uyển chuyển từ chối ý tốt của Quốc sư: "Tạ đại nhân, nhưng các vị sư huynh và thị vệ đều chưa được uống nước. Đồ đệ tuy là nữ tử nhưng cũng không muốn nhận đãi ngộ đặc biệt."
Bàn tay bưng trà hơi khựng lại, sau đó thu về.
Người trong kiệu liễn nhàn nhạt nói: "Cung Đại, kêu mọi người tăng tốc đi."
Cung Đại nhíu mày gật đầu: "Vâng."
Trước kia du hành đều phải mất hơn nửa ngày, hôm nay lại bởi vì một câu của Quốc sư đại nhân mà tốc độ nhanh gấp đôi.
Trong lòng mọi người đều nói: Quốc sư đại nhân quả thật là sủng ái tân đồ đệ.
Đội ngũ du hành đã sắp đi đến con hẻm cuối cùng.
Bá tánh hai bên đường phố vẫn đông đúc; khách điếm, quán trà cũng chen đầy người, có vẻ không khác gì với mấy con hẻm trước.
Nhưng lúc này, Cung Mặc Nhiễm trong kiệu lại bỗng dưng mở mắt, ánh mắt trở nên vô cùng tối tăm lạnh lẽo.
"Cung Đại." Cung Mặc Nhiễm gọi một tiếng, môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt bật ra hai chữ: "Cảnh giới."
Mặt Cung Đại biến sắc, trong nháy mắt liền hiểu ý hắn, tức khắc quay về phía mọi người quát khẽ: "Tất cả cẩn thận, có mai phục!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Ngay lúc Cung Đại vừa dứt lời, từ trên hai hàng hiên tòa nhà trước mặt đột nhiên phóng ra vô số ám tiễn.
Đại nội thị vệ đồng loạt rút đao vừa ngăn tên vừa nhanh chóng tụ lại vây quanh kiệu liễn của Quốc sư đại nhân và chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường.
Dù vậy nhưng cơn mưa tên dày đặc vẫn có không ít mũi lọt vào trong nhuyễn kiệu.
"Đại nhân!" Nam Tầm tận mắt nhìn thấy một ám tiễn xẹt qua mặt mình bắn vào trong kiệu, lập tức cả kinh hô lên.
Đại nhân... quả nhiên đã phát hiện.
Thời điểm ám khí vừa bắn tới, Cung Đại thật ra đã có thể đến ngăn kịp, nhưng hắn lại do dự. Một khắc đó, hắn thế nhưng cảm thấy nữ nhân này không bằng cứ như vậy chết đi cũng tốt.
***
Chuyện Quốc sư bị ám sát rất nhanh được truyền đến tai Quốc quân và sứ thần tam quốc.
Lúc đó, sứ thần Đông Lâm Quốc là Kỳ Hành Khanh đang đánh cờ một mình trong điện. Nghe được tin này, hắn không khỏi bật tiếng cười nhẹ, xáo quân cờ trên bàn, nói: "Xem ra Nam Vân Quốc cũng không đoàn kết như những gì nhìn từ bên ngoài. Bổn điện còn chưa ra đại chiêu, tự bọn chúng đã đánh nhau trước rồi."
Tâm phúc bên cạnh thấp giọng dò hỏi: "Chủ tử, hiện giờ Quốc sư bị ám sát, nước cờ tiếp theo nên đi như nào ạ?"
Kỳ Hành Khanh cười khẩy: "Bổn điện nghe nói hoàng tử Nam Vân Quốc được sủng ái nhất là Nhị hoàng tử, có thiên phú nhất lại là Ngũ hoàng tử. Chỉ bởi vì mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử là một tỳ nữ ti tiện nên không quá được sủng ái. Bổn điện từ trước đến này luôn thích người tài, không ngại "đẩy"* Ngũ hoàng tử này một phen."
[*Đẩy: nâng đỡ]
...
Sợ bóng sợ gió một hồi, Nam Tầm về tới Mặc Nhiễm Đường liền tu ngay một ấm nước.
Vốn tưởng có thể về sớm chút uống nước cho đỡ khô cổ, nào ngờ nửa đường bỗng nhiên xông ra nhiều thích khách như vậy, không những không về sớm được mà còn trễ không ít thời gian.
Cung Mặc Nhiễm ngồi một bên thấy nàng uống quá gấp, khẽ lắc đầu: "Uống chậm chút, bổn tọa vẫn còn đây." Nói rồi đẩy một ấm khác trên bàn đến trước mặt tiểu nha đầu.
"Cảm ơn đại nhân!" Nam Tầm không khách khí cầm lấy ấm nước lên uống, sảng khoái chép chép miệng: "Trà của đại nhân đúng là uống ngon thật."
Tiểu Bát ây da một tiếng: "Sao ngươi không nói luôn đại Boss đánh rắm cũng thơm đi?"
Nam Tầm:...