Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 261 : Thùng cơm, để ta làm ca ngươi đi
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday
Bóng đen bị nàng đá một cước nằm bò ra đất, ôm lấy bụng mình mắng to: "Lý Vân Đóa, cái thùng cơm nhà ngươi lại dám đá ta! Còn đá ác như vậy!"
"Thập Thất?" Nam Tầm kinh ngạc kêu lên, vội đưa đèn lồng qua, quả nhiên nhìn thấy gương mặt bị ánh nến chiếu đỏ bừng bừng của Cung Thập Thất.
Cung Thập Thất lồm cồm bò dậy, tức giận trừng mắt lườm nàng: "Ta còn tưởng phòng bếp có trộm cơ đấy, không ngờ lại là cái thùng cơm nhỏ nhà ngươi. Hôm nay ta thấy ngươi bưng nhiều đồ ăn mang vào chính điện lắm mà, gà vịt thịt cá gì đều đủ cả. Mới qua bao lâu mà bây giờ ngươi đã hóp thành cái dáng vẻ ma đói này rồi hả? Nửa đêm đi nấu ăn, mệt ngươi nghĩ ra được!"
Nam Tầm ngáp một cái, tiếp tục thêm củi vào lò, không có tinh thần trả lời: "Ngươi cũng nói ta là thùng cơm rồi đó, thùng cơm chỉ ăn một chút như vậy làm sao mà đủ?"
Giọng Cung Thập Thấp đột nhiên cao vút lên: "Ngần ấy mà gọi là một chút à? Đó là lượng cơm của năm tên đàn ông! Ta còn chưa từng gặp nữ nhân nào ăn giỏi hơn ngươi đâu! Sao lúc cha mẹ ngươi phát hiện ngươi là thùng cơm lại ném ngươi đi chứ?"
Động tác Nam Tầm hơi ngừng, nhàn nhạt trả lời một câu: "Cha mẹ ta qua đời khi ta còn rất nhỏ, là bị sơn tặc giết chết. Ta trơ mắt nhìn bọn họ bị sát hại, bản thân thì lại bất lực núp trong bụi cỏ trốn được một kiếp. Cho nên hiện tại ta không có người thân."
Cung Thập Thất há mồm, trong mắt xẹt qua vẻ ảo não.
"Này, tiểu thùng cơm, nể tình ngươi gọi ta một tiếng Thập Thất ca ca, về sau cứ coi ta như ca ca kết nghĩa là được. Có ta ở đây, sẽ không để người khác bắt nạt thùng cơm ngươi."
Nam Tầm tà tà liếc hắn một cái, ồ lên: "Cảm ơn huynh nha, ca ca kết nghĩa. Có điều ta là đói tỉnh, còn huynh? Không phải là nửa đêm lén lút ra ngoài làm chuyện xấu gì chứ?"
Cung Thập Thất ngẩn ra, bĩu môi nói: "Tiểu gia chỉ là có chút khó ngủ nên ra ngoài đi dạo một lát thôi."
Dừng một chút, hắn do dự mở miệng: "Tiểu thùng cơm, gia nghe nói cung yến lần trước, lúc Diêu công chúa đẩy ngươi xuống nước là đại nhân tự mình cứu ngươi lên à? Sau đó, cũng là đại nhân ôm, ôm ngươi trở về? Tin đồn đó rốt cuộc có phải là thật hay không?"
Nam Tầm lấy muỗng đảo nồi canh thập cẩm, nghe vậy liền bớt chút thời gian lên tiếng: "Phần lớn là sự thật, chỉ có một câu là giả."
Cung Thập Thất "a" một tiếng, ánh mắt sáng ngời: "Câu nào là giả? Có phải câu đại nhân ôm ngươi về đó không? Ta đã nói mà, sao có thể chứ. Ngươi thì tính là cái gì, đại nhân sao có thể ôm ngươi một đường trở về được."
"Thật sự không có yêu tinh đánh nhau?" Tiểu Bát vẫn có chút không tin.
"Thật! Ngoài việc ngày hôm qua không cẩn thận gặm miệng hắn ra thì cái gì cũng chưa xảy ra. Vẻ mặt ta hôm nay sở dĩ tỏa sáng như vậy, là bởi vì nửa đêm hôm qua ta đã dậy làm một bữa no nê."
Tiểu Bát có chút buồn bực: "Con mẹ nó, mệt ta còn sợ quấy rầy các ngươi tập thể dục buổi sáng, cố ý lâu như vậy mới mở lại năm thức. Không ngờ chẳng có tập thể dục sáng thì thôi, mà ngay đến cả vận động ban đêm cũng không có."
Có điều, Tiểu Bát rất nhanh đã lâm vào trầm tư.
Nếu như chỉ vỏn vẹn một nụ hôn ngoài ý muốn mà đại Boss đã kích động đến nỗi giảm thật nhiều giá trị ác niệm, vậy chờ đến lúc thật sự lăn lộn rồi, chẳng phải là sẽ... a hi hi.
Nó đột nhiên phát hiện một bí mật nhỏ. Nếu đại Boss nghẹn ở phương diện kia càng lâu, thì một khi sờ tay nhỏ, hôn môi thơm, giá trị ác niệm sẽ rớt vèo vèo.
Tiểu Bát tức khắc bắt đầu lục soát N thế giới mà nó từng khảo sát, kết quả phát hiện có rất nhiều rất nhiều đại Boss cấm dục. Tiểu Bát thật là càng nghĩ càng hưng phấn, đã gấp không chờ nổi muốn mang ngay Nam Tầm đi thế giới tiếp theo.
Mấy trăm đại Boss cấm dục hơn ngàn năm, chỗ nó có rất nhiều để chọn nha nha nha.
Khụ khụ, bình tĩnh bình tĩnh, trước tiên phải thu phục đại Boss thế giới này xong đã. Bây giờ giá trị ác niệm còn tận 67, vẫn còn xa lắm.
Sau khi Nam Tầm rời giường, thấy cửa chính điện vẫn đang đóng chặt, không khỏi nhíu mày hỏi Tiểu Bát: "Đại Boss còn đang ngủ à?"
Tiểu Bát nói, ngươi chờ ta xem đã.
"Còn đang ngủ đấy. Nói thật, hai người như vậy có cảm giác như bị đối phương đào rỗng, không trách gia nghĩ nhiều được."
Nam Tầm:...