Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 275 : Cải trang, đi gặp Ngũ hoàng tử

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday



Nam Tầm không biết rốt cuộc chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường có nghe được tiếng quỷ khóc sói gào của nàng hay không. Bởi vì ngày hôm sau khi nàng thấy những người này thì nét mặt họ vẫn như thường, ánh mắt cũng không có gì khác lạ.



Mấy ngày nay, ngoài đệ tử Mặc Nhiễm Đường, những người khác cũng không biết giữa Quốc sư và tiểu đồ đệ của hắn đã có... Mối quan hệ thân mật vượt mức thầy trò. Bọn họ chỉ nhìn thấy dù Quốc sư đi đâu, vị tiểu đồ nhi cực kỳ được sủng này đều sẽ đi theo hắn, hai người có thể nói là như hình với bóng.



Mấy ngày sau, Cung Mặc Nhiễm triển lãm cho Nam Tầm xem thử thế nào gọi là thuật dịch dung điếu tạc thiên. Sau khi hai người dịch dung, Cung Mặc Nhiễm mang Nam Tầm đi thẳng đến một nơi làm nàng không thể tưởng tượng nổi —— Tuý Nguyện Lâu.



"Nhiễm ca ca, chúng ta tới đây làm gì?" Đã biến thân thành bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu, Nam Tầm thân mật kéo tay Cung Mặc Nhiễm ca ca, khẽ meo meo kề tai hắn nói nhỏ.



Dù có tai vách mạch rừng nàng cũng không sợ, dù sao đã dịch dung lại sửa xưng hô, còn ai có thể nghĩ đến đường đường Quốc sư đại nhân sẽ đến cái nơi tìm hoan mua vui này.



Cung Mặc Nhiễm nhướng mày nhìn tiểu nha đầu nhão dính bên cạnh, trong mắt chứa ý cười nhàn nhạt: "Ca ca mang ngươi đi mở mang kiến thức."



Nam Tầm "phụt" cười ra tiếng, kéo cánh tay hắn, xuyên qua đường chuyên dụng dành cho khách quý đi đến gian phòng nào đó trên lầu hai.



Ngũ hoàng tử đã đợi rất lâu bên trong, nhìn thấy Cung Mặc Nhiễm và Nam Tầm cải trang giả dạng, đặc biệt là dáng vẻ cử chỉ thân mật của hai người thì đứng hình hồi lâu.



Mãi đến khi Cung Mặc Nhiễm xốc mặt nạ da người, Ngũ hoàng tử mới kinh sợ vái chào: "Quốc sư."



Cung Mặc Nhiễm ngồi xuống, thấy nha đầu bên cạnh vẫn còn đang đứng, liền dùng cằm chỉ vào ghế dựa sát bên: "Đóa Đóa, lại đây ngồi."



Nam Tầm hành lễ với Ngũ hoàng tử, rồi mới quy quy củ củ ngồi xuống cạnh đại Boss.




Nếu là thật, thì đây tuyệt đối là bí mật hoàng gia lớn nhất nàng dạo gần đây nghe được.



Cung Mặc Nhiễm hơi chuyển mắt nhìn nữ tử đang kinh sợ bên người, nhắc nhở: "Đóa Đóa, thất thần làm gì, châm trà cho bổn tọa."



Nam Tầm đột nhiên hoàn hồn, "dạ" một tiếng rồi nhấc ấm trà bên cạnh lên rót cho hắn. Đang chuẩn bị rót cho Ngũ hoàng tử một ly thì Cung Mặc Nhiễm lại liếc nàng: "Ngũ hoàng tử tự mình làm được, không cần ngươi."



Nam Tầm nghe lời này thì dở khóc dở cười. Đây là coi nàng như nha đầu pha trà chuyên dụng hả? Còn cáu không cho người khác dùng?



Ngũ hoàng tử vẫn đang trong cơn khiếp sợ tột độ, căn bản không chú ý hai người mày đi mắt lại.



Qua một hồi lâu hắn mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ: "Quốc sư, cũng không phải là bổn điện không tin ngươi. Quốc sư từ trước tới nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không lừa bổn điện. Chỉ là việc này thật sự không thể tưởng tượng được, bổn điện vẫn có chút khó tin."



Nam Tầm bất giác vụng trộm đánh giá góc nghiêng của đại Boss, vừa thưởng thức vừa chờ hắn nói tiếp.



Cung Mặc Nhiễm từ tốn uống hết một ly trà, dùng giọng điệu bình đạm không gợn sóng từ từ nói: "Năm đó, mẹ đẻ của Đại hoàng tử là Triệu tiệp dư sinh ra một thai chết lưu, đó là điềm không may. Lúc ấy Hoàng Thượng vừa đăng cơ không lâu, căn cơ còn chưa ổn, nên năn nỉ bổn tọa nghĩ cách cho hắn. Bổn tọa thì có thể có cách gì, cũng không thể làm đứa bé sống lại, đành phải tìm trong dòng thứ một đứa trẻ được sinh cùng ngày để đánh tráo với đứa bé đã chết. Bổn tọa làm chút thuật pháp để dòng thứ cho rằng đứa bé chết non bị đánh tráo chính là của họ."



Nam Tầm nhăn nhăn mày, không nhịn được hỏi: "Đại nhân, lần thứ nhất đã sinh ra một đứa bé chết, hẳn là về sau cũng..."



Môi mỏng Cung Mặc Nhiễm hơi nhếch lên: "Chắc là do tổ tiên hoàng thất Nam Vân Quốc tạo quá nhiều sát nghiệt nên trời giáng trừng phạt, phạt không phải là hắn, mà là hậu thế của hắn. Hoàng Hậu sinh hạ Nhị hoàng tử, Tiết quý tần sinh hạ Tam hoàng tử đều liên tiếp là thai chết từ trong bụng."



Lúc nói ra những lời này, hai hồ nước lặng trong mắt Cung Mặc Nhiễm như kết thành băng, âm hàn tận xương.