Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 293 : Đại nhân, vĩnh viễn chớ quên ta
Ngày đăng: 12:04 30/04/20
Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, RED, Bánh Bao Không Nhân
"Trời ơi!" Tiểu Bát đột nhiên giật mình kêu lên: "Nam Tầm, 10 điểm giá trị ác niệm cuối cùng của đại Boss đã biến mất! Về 0 rồi a a a! Thật không thể tin nổi, giá trị ác niệm của đại Boss không còn nữa rồi!"
Nam Tầm chợt cười yếu ớt một tiếng, lãnh đạm nhìn những quả cầu lửa đang không ngừng rơi xuống từ không trung, lạnh lùng thốt: "Đúng vậy, chấp niệm mấy trăm năm đã không còn, chút giá trị ác niệm cuối cùng cũng nên biến mất..."
Tiểu Bát đang cao hứng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì đó, không khỏi rống lên như quỷ: "Đờ mờ a a a, khí vận tử và bao nhiêu tướng sĩ của hắn đều đang ở trong cung. Nam Tầm, không thể để khí vận tử chết, tuyệt không thể để hắn chết! Nếu hắn chết là đôi ta chơi xong thật đó!"
Nam Tầm nhàn nhạt đáp lại: "Ta biết."
Tiểu Bát khịt khịt mũi, khóc chít chít: "Ngươi biết? Sau đó thì sao, bây giờ ngươi định làm gì?"
Nam Tầm không nói gì. Nàng ném tay nải trong tay xuống đất, chỉ giữ lại thanh bảo kiếm đằng xà.
Bỏ lớp vải quấn bên ngoài ra, thanh bảo kiếm sắc bén dưới ánh lửa như lóe lên huyết quang.
"Tiểu Bát, giúp ta che chắn đau đớn lần cuối đi." Nam Tầm nói.
Tiểu Bát cả kinh: "Ngươi vừa mới chữa khỏi mắt mù tai điếc, nếu bây giờ mà che chắn đau đớn nữa, nói không chừng sẽ lập tức lại bị như vậy đó!"
Không hề báo trước, Nam Tầm chĩa mũi kiếm thanh đằng xà nhắm ngay trái tim mình đâm xuống.
Tiểu Bát sợ hãi hét toáng lên, giây tiếp theo tức khắc che chắn đau đớn cho nàng.
Nam Tầm chỉ mới đâm mũi kiếm vào một chút, nhưng nàng đã cảm nhận được rõ ràng mũi kiếm đang tham lam hút máu từ tim nàng.
Cảm thấy cũng gần đủ, Nam Tầm phụt một tiếng rút kiếm ra.
Bày trận, cầu mưa, bảo kiếm đằng xà chỉ thẳng lên trời.
Mắt thấy bước cuối cùng sắp hoàn thành, bỗng có một thứ gì đó lao vèo trong không khí từ phía sau bắn tới, cắm phập qua lưng nàng.
Nam Tầm cúi đầu nhìn, là một mũi tên thật dài.
"Ừ?" Cung Mặc Nhiễm trầm giọng đáp lại.
"Đại nhân, về sau đêm trăng tròn ngài sẽ không bao giờ phải chịu thống khổ nữa, bởi vì ta đã dời phản phệ trên người đại nhân đi rồi."
"Đóa Đóa, nàng lại nghịch ngợm..." Hắn thấp giọng mắng một tiếng, đôi mắt đỏ bừng.
"Đại nhân, ngài lừa ta. Rõ ràng bảo rằng không sử dụng cấm thuật nghịch thiên nữa nhưng ngài vẫn bày Phẫn Thiên Trận, thật là kỳ cục." Giọng nói mang theo chút oán trách.
"Thực xin lỗi..." Thanh âm bình tĩnh của nam nhân rốt cuộc trở nên có chút nghẹn ngào.
"Nhưng hiện tại đã chậm mất rồi, đại nhân..." Nam Tầm cũng thấp giọng khóc.
Nàng bất ngờ ngẩng đầu hung hăng hôn lên môi hắn, sau đó ghé sát bên tai hắn thì thầm: "Đại nhân, chàng nhất định phải nhớ ta, vĩnh viễn đừng quên ta, vĩnh viễn..."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, chợt một khắc nào đó, bàn tay đang ôm chặt nam nhân bỗng buông lỏng, chậm rãi trượt xuống từ bả vai hắn.
Bước chân Cung Mặc Nhiễm đột nhiên khựng lại.
"Đóa Đóa..." Cung Mặc Nhiễm nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Đáng tiếc, nữ nhân trong ngực rốt cuộc đã không cách nào trả lời hắn nữa.
Qua hồi lâu, hắn mới lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là, đôi mắt đỏ ngầu chảy xuống một hàng... Huyết lệ.
Đại quân Đông Lâm đều hơi ngây ra, trơ mắt nhìn bạch y nam tử kia rời đi.
Ngô lão đứng bên cạnh Kỳ Hành Khanh nói: "Hoàng Thượng, yêu nhân này có vu lực thông thiên, lưu lại sẽ dẫn đến hậu hoạn khôn cùng. Hiện giờ hắn vừa mới sử dụng vu trận nghịch thiên Phẫn Thiên Trận, chính là thời điểm vu lực suy yếu nhất. Nếu lúc này cho bắn đồng loạt vạn mũi tên, nhất định hắn phải chết, chắc chắn!"
Kỳ Hành Khanh nhìn bóng lưng Cung Mặc Nhiễm đi xa, ánh mắt dừng trên một đường máu tràn đầy tiếc hận. Bàn tay đang nắm chặt đột nhiên lại buông lỏng, có hơi mệt mỏi nói: "Thôi, để cho hắn rời đi đi..."
Nếu linh hồn đã mất thì ngày thể xác chết đi cũng không còn xa, hà tất gì phải làm thêm điều thừa.