Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 316 : Ngủ ngon, cô bé đáng yêu

Ngày đăng: 12:04 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday



Tiểu Bát báo cáo: "Thân ái, bởi vì ngươi vừa đóng phim, ta sợ ngươi mất tập trung nên còn chưa nói. Hố hố, vừa rồi đại Boss hôn ngươi xong, giá trị ác niệm liền giảm 3 điểm."



Nam Tầm nghe lời này, hơi hơi mím môi, trong lòng hừ hừ: Đạo diễn Uông căn bản chưa từng nói bắt buộc phải hôn ở cảnh này, nhất định là Âu Càn cố ý sàm sỡ cô. Người này quá hư rồi.



Cảm thấy trạng thái của Đan Thủy không tồi, đạo diễn Uông liền rèn sắt khi còn nóng, để cho Đan Thủy quay cảnh nội tâm tiếp theo.



Dương Vũ Nhu bị đuổi khỏi tẩm phòng đương nhiên sẽ không rời đi ngay, nàng quỳ trước cửa phòng Kỷ Kình ròng rã suốt một đêm.



Lòng cảnh giác của Kỷ Kình quá nặng, nàng thử chạm vào vị trí trái tim sau lưng hắn đã rơi vào kết cục như vậy. Nhưng cung đã bắn ra thì không thể vãn hồi, về sau cẩu tặc này có nhục nhã nàng thế nào, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.



Nàng không tin nàng sẽ không tìm được cơ hội giết chết hắn!



Không biết nhớ tới gì đó, Dương Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Nhìn nhìn, khóe mắt lại chảy xuống hai hàng nước mắt.



Thực xin lỗi, Tử Hạo. Kiếp này ta và chàng chú định vô duyên.



"Vô cùng tốt! Thể hiện rất đúng chỗ!" Đạo diễn Uông không hề keo kiệt mấy lời khen ngợi tán dương của mình.



Đạo diễn Uông càng ngày càng thích cô nhóc Đan Thủy. Kỹ thuật diễn thế này, chậc chậc, không phải ông nói khoác, chứ tuyệt đối hơn hẳn mấy ngôi sao hạng nhất hiện nay.



Nếu không phải đã chứng kiến kỹ thuật diễn của cô nhóc, ông cũng sẽ không chấp thuận kịch bản mới của Vương Dục. Bởi vì cảnh diễn của Dương Vũ Nhu trong đây không những tăng lên, mà yêu cầu cũng cao hơn. Vốn chỉ là nhân vật bất kỳ bình hoa nào cũng có thể đóng được, hiện tại lại biến thành một vai diễn cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật diễn.



Cô nhóc này thật khó lường, ngày sau nhất định sẽ thành công vang dội.



Cảnh cuối của ngày đã quay xong, trợ lý Tiểu Mạc của Nam Tầm vội cầm áo khoác đắp lên người cô.



Nam Tầm lễ phép chào hỏi mọi người trong đoàn phim, rồi mới hớn ha hớn hở chạy cộp cộp đến trước mặt Âu Càn: "Anh Càn, cùng nhau về nha?"



Phim trường cách khách sạn không xa, người trong đoàn phim đều đi bộ qua lại, Âu Càn hẳn cũng không ngoại lệ.



Âu Càn nhìn cô nhóc chủ động mời mình đi cùng, không khỏi cười cười: "Em về trước đi, tôi còn muốn thảo luận kịch bản với đạo diễn Uông chút nữa."



Nam Tầm "ồ" một tiếng, vẻ mặt khó nén thất vọng.



"Về sớm chút nghỉ ngơi, Đan Tiểu Thủy." Âu Càn nhịn không được duỗi tay xoa đầu cô.



Nam Tầm ngẩn ra, mắt hơi cụp xuống, thấp giọng nói: "Dạ, vậy em về trước với Tiểu Mạc."



***
[Nam Tầm]: ( ⊙v⊙) Vâng.



[Âu Càn]: Ngủ ngon, cô bé đáng yêu.



[Nam Tầm]: Anh Càn ngủ ngon!



Nam Tầm nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, xác định đối phương đã offline, cô mới không nhịn được lật lại lịch sử trò chuyện của hai người, khóe miệng không tự giác hơi cong lên.



Bản tin thời sự Tiểu Bát: "Thân ái, vừa rồi giá trị ác niệm của đại Boss giảm 1 điểm."



Sau đó Tiểu Bát không khỏi tấm tắc: "Thì ra đại Boss thế giới này thích kiểu tiểu bạch não tàn. Đừng có ngừng, cứ tiếp tục bán manh bán xuẩn vậy đi."



Nam Tầm phản bác: "Là cơ thể này của ta tự mang vầng sáng xuẩn manh*, không có cách nào."



[*Xuẩn manh: ngốc nghếch, đáng yêu]



Tiểu Bát cười ha hả: "Ta hiện tại càng thêm hoài nghi, chấp niệm còn sót lại trong thân thể này căn bản không hề ảnh hưởng đến ngươi. Là chính ngươi muốn nhân danh đần độn để thả bay chính mình. Nam Tầm nha, ngươi bớt vờ vịt cho ta nhờ!"



Nam Tầm lười nhác ngáp một cái: "Ta chỉ đang giữ gìn hình tượng nhân vật nha, chẳng lẽ ngươi muốn ta OOC ư?"



Tiểu Bát:...



Ha hả, ngươi vô sỉ như vậy, ngươi nói gì cũng đúng.



______________________



*Tâm sự của PaduC:



Hôm kia t mới có trải nghiệm đáng nhớ trong đời các thím ạ.



T đã xỉu trong nhà tắm!!!



Cảm giác nó thế nào ư? Lúc đó đang tắm bỗng dưng thấy khó thở, cảm giác có gì không ổn nên đã cố tắm nhanh hơn ra ngoài. 



Tuy nhiên khi mới kịp tắm xong, trước mắt t mờ đi, mọi thứ tối sầm lại. Tai t không còn nghe thấy gì nữa. T muốn nắm chặt nắm tay giữ tỉnh táo, nhưng mọi thứ đều vô ích.



Khi t tỉnh lại t đã thấy mình nằm trên sàn nhà không biết đã bao lâu:v  (May mà còn tỉnh)



P/s: Vâng, tổng kết lại là dạo này bệnh tật dặt dẹo. Ra chương mới chậm mọi người thông cảm nhé =))) Yêu <3