Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 322 : Đan Tiểu Thủy, sinh nhật vui vẻ

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday



Nam Tầm chạy về phòng mình, vui vẻ xoay hai vòng, sau đó bò lên giường ngâm nga.



Tiểu Bát nói: "Giá trị ác niệm lại giảm 1 điểm. Cứ giảm nhỏ giọt như thế, gia cũng mất cả hứng hội báo với ngươi rồi."



Nam Tầm ngáp một cái, nói: "Vậy thì đừng báo, khi ta muốn biết sẽ trực tiếp hỏi ngươi."



Không lâu sau, trợ lý Tiểu Mạc cũng trở lại. Cô nàng nói đầy mờ ám: "Chị Đan, em thấy chị đi cùng thầy Âu, nên em đã trốn xa ra chút. Có phải em thực khéo hiểu lòng người không? Chị với thầy Âu tiến triển thế nào rồi?"



Nam Tầm nhướn mày vui vẻ khoe: "Bọn chị hôn rồi."



Tiểu Mạc nghe xong lời này có vẻ còn kích động hơn cô, tru lên hai tiếng thật to.



Thật không dám tin, chị Đan lại mạnh mẽ dứt khoát như vậy!



Tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, muộn vậy rồi mà còn người gọi đến làm Nam Tầm khá bất ngờ. Cô nhìn thấy hai chữ "Ma ma" trên màn hình, trong lúc nhất thời có hơi ngây ra.



Là mẹ của Đan Thủy. Trước kia Đan Thủy bận kiếm tiền, cũng không gọi về nhà được mấy cuộc. Nhưng cô ấy thật ra là một đứa trẻ rất hiếu thuận, nếu không cũng sẽ không gửi một nửa tiền lương về nhà.



Ba mẹ ở nhà dường như cũng biết Đan Thủy bận, không dám quấy rầy công việc của cô ấy, chỉ có mấy ngày nghỉ lễ mới có thể chủ động gọi.



Cho nên, hôm nay là ngày lễ gì?



Nam Tầm vội vàng ấn nút nghe, đầu kia điện thoại truyền đến giọng của mẹ Đan: "Thủy Thủy, sinh nhật vui vẻ! Cái con bé này, hôm nay là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của con, không phải là bận đến quên luôn rồi chứ? Thủy Thủy à, mẹ với ba con thật không thiếu tiền. Con một đứa con gái đừng dằn vặt mình quá như thế. Tiền kiếm được con cứ giữ tự mình dùng, về sau đừng gửi cho ba mẹ. Thủy Thủy, mẹ..."



"Được rồi đừng nói nữa, Thủy Thủy sắp nghe phiền rồi." Ba Đan đoạt lấy điện thoại nói: "Thủy Thủy, con ở bên ngoài phải biết tự chăm sóc bản thân. Mệt quá thì về đây, ba nuôi con!"



Một câu "Ba nuôi con" làm trong lòng Nam Tầm chua xót.



Có một người ba như vậy, thật tốt.



Ba Đan Thủy thật sự không thiếu tiền. Đừng thấy bọn họ ở thôn mà nhầm, ba Đan Thủy thầu rất nhiều đất, đặc biệt hai năm gần đây sản lượng quả rừng phong phú, một năm có thể kiếm được không ít tiền. Nhưng Đan Thủy thích cuộc sống ở thành phố lớn, muốn xông pha một phen sự nghiệp, không quá nguyện ý trở về.




[5****7783]: Mỗi bức tranh của bạn theo ý tôi cũng đáng giá ngàn vàng. Hôm nay tôi thưởng bạn 1000 đồng vàng, cảm ơn bạn đã ngày ngày mang đến cho tôi niềm vui bất ngờ. Còn có, sinh nhật vui vẻ ~



[Quạ đen thích phơi nắng]: Ngao ngao ngao, lầu trên thổ hào, xin được chụp ké.



[Mèo đứt đuôi]: Xin được chụp ké!



...



Nam Tầm gào khan hai tiếng: "Vì sao trên đời này lại có nhiều người đáng yêu như vậy. Ta sắp khóc mất thôi."



Tiểu Bát: "Dế nhũi, nói như ngươi thì nam thần nhà ngươi mỗi ngày đều phải khóc thành gấu trúc."



"Đinh", tiếng thông báo tin nhắn trên Man Man vang lên.



Nam Tầm vội ấn mở thông báo.



Âu Càn: [Tại sao không nói cho tôi hôm nay là sinh nhật em?]



Ngón tay Nam Tầm chọc chọc như bay.



Đan Thủy: [/(ㄒoㄒ)/~~ Bởi vì chính em cũng quên mất. Vừa rồi ba mẹ gọi điện thoại em mới nhớ ra. Nhưng hôm nay em đã đòi anh quà sinh nhật rồi. Chính là cái hun vừa rồi đó.]



Qua một hồi lâu, tin nhắn tiếp theo của Âu Càn mới được gửi đến.



Là một tin nhắn thoại.



Nam Tầm vội vội vàng vàng nhấn mở.



Tiếng hát dịu dàng mà trầm thấp của nam thần vang lên: "Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật của em..."



Hát xong, anh nhẹ giọng nói: "Đan Tiểu Thủy, sinh nhật vui vẻ."