Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 328 : Âu Càn, em muốn hôn hôn hôn

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday



Vẻ mặt Âu Càn khó mà diễn tả nhìn chằm chằm cô chốc lát, hỏi: "Sao lại muốn ký lòng bàn chân?"



Nam Tầm xoay xoay đầu ngón chân đầy đặn, thẹn thùng nói: "Bởi vì ký ở lòng bàn chân có thể giữ được rất lâu. Nếu ký trên người, em sợ đến lúc đóng phim không thể không lau đi mất."



Nét mặt Âu Càn tức khắc trở nên vi diệu, hỏi cô: "Đan Tiểu Thủy, vậy em tính mấy ngày không rửa chân?"



Nam Tầm che mặt: "Thật ra chân em không hôi chút nào, một tuần không rửa hẳn là... vẫn được chứ?"



Âu Càn khẽ hít một hơi, chỉ vào xấp chữ ký mới mẻ vừa ra lò bên cạnh cô: "Vừa ký cho em nhiều vậy còn chưa đủ, hửm?"



"Cái này không giống mà." Nam Tầm lẩm bẩm.



Âu Càn yên lặng nhìn cô hồi lâu, không hỏi cô vì sao không giống nhau, chỉ nói: "Đan Tiểu Thủy, nếu thật muốn tôi ký lòng bàn chân, có phải em nên đi rửa trước không?"



Nam Tầm "khụ" một tiếng: "Vốn em cũng định đi tắm, nhưng vội để anh Càn ký tên nên chưa kịp nữa."



Âu Càn quét mắt liếc cô, đột nhiên đứng dậy, lấy từ trong va li một cái áo sơ mi dài rộng màu tuyết trắng ném cho cô.



Nam Tầm nhận lấy áo, có chút mờ mịt nhìn anh.



Sẽ không phải là... ý mà cô đang nghĩ chứ?



Âu Càn nhàn nhạt nói: "Đi vào tắm đi, đặc biệt là chân của em, rửa sạch chút. Áo sơ mi này cho em mượn mặc."



Nam Tầm:!



Tiểu Bát cười hì hì ra tiếng, vô cùng tự giác nói: "Thân ái, ta lập tức che chắn năm thức!"



Nam Tầm cầm áo sơ mi ướm thử. Đủ dài, vừa vặn có thể bao trọn vòng mông, nhưng có phải quá...



Yên lặng nuốt lời sắp ra khỏi miệng trở vào. Nam Tầm thầm nhộn nhạo trong lòng, ôm áo sơ mi nam thần vọt vào phòng tắm như làn khói.



Chậc, đến áo sơ mi dụ hoặc cũng nghĩ tới, muốn nói Âu Càn không có ý với cô, cô mới không tin đâu.



Nam Tầm vốn định dội miếng nước rồi nhanh chóng đi ra, nhưng cô liếc thấy bồn tắm bên cạnh, trong đầu bỗng xuất hiện cảnh tượng Âu Càn ngâm mình trong bồn, mũi nóng lên, xém chút nữa phụt máu.




Ngày hôm sau tỉnh lại, Nam Tầm lười nhác ngáp một cái. Trên người cô mặc áo sơ mị trắng rộng thùng thình của Âu Càn, lúc duỗi tay duỗi chân, cánh tay cùng vòng eo đều lộ ra. Cánh tay vốn trắng nõn nay tràn đầy dấu hôn, bên hông cũng toàn vết nhéo tím tím xanh xanh. Có thể thấy được tình hình chiến đấu kịch liệt hôm qua.



Nhưng Nam Tầm mẹ nó muốn mắng cha.



Chưa xảy ra, cái gì cũng chưa xảy ra!



Ngoài việc hôn hôn gặm gặm lại ôm một cái cọ cọ, thì cái tinh túy của yêu tinh đánh nhau thế mà không hề xảy ra!



Sáng sớm tinh mơ khi cô còn đang ngủ ngon, Âu Càn đã đưa cô về phòng. Cho nên lúc này, cô đang ngồi xếp bằng trên giường mình nhớ lại.



"Tiểu Bát này, ngươi ra được rồi."



Tiểu Bát kích động nói: "Có phải giấc mơ trở thành sự thật rồi không? Cả đêm hôm qua giá trị ác niệm của đại Boss giảm 7 điểm! Là lần giảm nhiều nhất đó."



Nam Tầm thở dài: "Mắt thấy sao chổi sắp đâm phải địa cầu, sao chổi lại đột nhiên đổi hướng, chỉ cùng địa cầu gặp vài lần thoáng qua. Ngươi nói đi?"



Tiểu Bát: "Nghe không hiểu lắm."



Nam Tầm giải thích: "Ý là, trông thì cái gì cũng đã xảy ra, nhưng bản chất lại chẳng xảy ra gì hết."



Tiểu Bát:...



Nam Tầm thay xong quần áo, cẩn thận gấp gọn áo sơ mi của nam thần.



Tiểu Mạc không thấy bóng từ sáng sớm lúc này vừa hay trở về, còn mang theo một phần bữa sáng.



Ánh mắt bé trợ lý nhìn cô sáng quắc, vẫn mang chút vẻ khó thể tin.



"Chị Đan, sáng nay, là thầy Âu ôm chị về. Em vừa mở cửa đã xém chút bị dọa cho ngã ngửa! Hai người, hai người có phải đã thành rồi không?"



Nam Tầm đưa ngón tay lên "suỵt" với cô ấy: "Tiểu Mạc Mạc, việc này không thể tiết lộ."



Tiểu Mạc gật đầu như giã tỏi: "Hiểu, em đều hiểu! Việc này chị biết, em biết, thầy Âu biết!"



Tiểu Bát: Cô hiểu cái cọng lông ý, hai người bọn họ cái gì cũng chưa xảy ra.