Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 451 : Khiếp sợ, Hàn Hàn "có"
Ngày đăng: 12:05 30/04/20
Edit: Trant/ Beta: PDBBBL
Đám hạ nhân đằng xa thấy cảnh này thét lên chói tai: "A —— Người đâu, mau gọi người tới! Đại tiểu thư và đại phu quân ngã xuống nước ——"
Nam Tầm bất ngờ chưa kịp ngớ ra đã bị sặc nước trong ao. Đến khi phản ứng lại, nàng lập tức ôm chặt Ánh Hàn cắp hắn vào bờ.
Hai người đều biết bơi nên thật ra không có gì đáng ngại. Bơi đến đoạn sau, Ánh Hàn thậm chí còn phiền nàng bơi chậm, ngược lại ôm nàng bơi vào bờ.
Vì thế ngay khi bọn hạ nhân chuẩn bị nhảy xuống ao cứu người, hai người đã lên bờ mất rồi.
Nam Tầm phun ngụm nước xuống đất, sau đó ôm Ánh Hàn tức thì kiểm tra trên dưới: "Hàn Hàn, Hàn Hàn chàng không sao chứ?"
Ánh Hàn nghiêng đầu liếc nàng: "Nàng thấy ta giống có việc hả? Nhưng nàng ấy, vừa rồi phát điên cái gì?"
Nam Tầm cười hì hì: "Suốt chín ngày ta không gặp chàng, nhớ quá chừng. Hàn Hàn, mau hôn hôn thê chủ nào."
Ánh Hàn hất bay đầu nàng, hỏi: "Thi Hội thế nào?"
Nam Tầm giương cằm, mặt mày hớn hở nói: "Cũng không nhìn xem thê chủ chàng là ai, còn có thể tệ được à?"
"Lát nữa lặp lại câu này với cha đi." Ánh Hàn nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Nam Tầm tung tăng theo phía sau. Đang muốn tiến lên nắm tay hắn, cả người Ánh Hàn lại đột nhiên lảo đảo ngã khuỵu xuống.
Nam Tầm giật mình biến sắc, vội chạy lên đỡ: "Hàn Hàn!"
Thái Thương mới tới đã thấy cảnh này, sợ chết khiếp, cuống cuồng kêu lên: "Mau! Mau đi tìm đại phu!"
Nam Tầm ôm Ánh Hàn về tẩm phòng, nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, mày nhíu chặt.
Ánh Hàn chỉ hôn mê chốc lát rồi tỉnh. Hắn ngồi dậy, bình tĩnh giải thích: "Cha, Dao Dao, con không sao. Chắc do gần đây lo lắng cho Dao Dao, ngủ không ngon thôi."
Nơi này thật sự có con của nàng và Ánh Hàn?
Thái Thương trông nàng ngờ nghệch, không khỏi cười ra tiếng: "Còn chưa được hai tháng, con có sờ thế nào cũng sờ không ra đâu há. Không được không được, ta phải nhanh nhanh phân phó phòng bếp nấu canh đại bổ cho con rể ta. Nhất định phải để Ánh Hàn sinh một đứa bé xinh xẻo mũm mĩm!"
Chờ Thái Thương đi rồi, Nam Tầm ôm Ánh Hàn vào ngực. Vứt đi cảm xúc ưu tư, sự vui sướng bấy giờ mới tràn ra.
Ánh Hàn ôm ngược lại nàng, khẽ cao giọng: "Còn tưởng nàng không thích cơ. Thật ra bản thân ta rất ghét trẻ con, nhưng nếu ta đã gả tới Tiếu phủ, đương nhiên sẽ vì Tiếu gia nối dõi tông đường."
"Hu hu hu, ta cũng ghét con nít." Tiểu Bát gào to.
"Nam Tầm à, đứa nhỏ này thật sự không được đâu!"
Nam Tầm bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"
"Như vậy sẽ phá hư chủ tuyến thế giới! Đại Boss nguyên thế giới đâu có mang thai."
"Chủ tuyến chỉ phát triển xung quanh khí vận tử. Ta cam đoan với ngươi, dù Ánh Hàn mang thai, cũng sẽ không phá chủ tuyến."
Tiểu Bát: "Nhưng ngươi sẽ có thêm vướng bận!"
Nam Tầm: "Thế không tốt sao. Ta bận lòng thì sẽ càng cố gắng hoàn thành nhiệm vụ."
"Tiểu Bát." Nam Tầm nói nghiêm túc: "Nếu đã không có thì thôi, một khi có rồi, ta sẽ chắc chắn nó ra đời bình an."
Tiểu Bát không gào thét nữa. Nó trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: "Nếu ngươi muốn nó sinh ra thiếu thốn tình mẹ thì ngươi cứ sinh đi."
Nam Tầm:...
Thật mẹ nó đủ tàn nhẫn.