Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 459 : Tính kế, luân hương Lưu Hồng
Ngày đăng: 12:05 30/04/20
Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao, Bạch Lạc
Phượng Loan cung của Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu thân mật vẫy tay gọi Ánh Hàn: "Ánh Hàn, tới đây ngồi cạnh bổn cung. Mới mấy ngày không gặp mà bổn cung thấy bụng ngươi lớn hơn rồi nhỉ?"
Ánh Hàn ngồi vào ghế mềm cạnh lão, không nói một lời.
"Sao ngươi không trả lời bổn cung?"
"Hoàng Hậu, trong cung này đều là tâm phúc của ngài, có việc gì ngài cứ nói thẳng đi. Thần phu gần đây thân mình nặng nề, không muốn ra ngoài. Nếu dựng phu* ta xảy ra chuyện gì ở nơi của ngài, truyền ra cũng không tốt cho thanh danh Hoàng Hậu." Ánh Hàn bình tĩnh nói.
[*dựng phu: nam nhân đang có thai]
Vẻ mặt Hoàng Hậu khẽ biến, giọng tức khắc lạnh lẽo: "Quả nhiên là ca nhi xuất thân hoa lâu, thật không có giáo dưỡng."
Mặt Ánh Hàn không đổi sắc.
Đúng, như vậy mới đúng, cái vẻ lá mặt lá trái trước đây càng khiến người ta chán ghét.
"Xem ra ngươi cũng là kẻ thức thời, vậy bổn cung nói thẳng, Ngọc Nhi nhà ta nhìn trúng Trạng Nguyên. Nếu ngươi biết điều thì tự mình tuyên bố nhường vị trí chính phu, bổn cung có thể để ngươi an ổn ngồi chức sườn phu, bảo đảm ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, thậm chí nhận ngươi làm nghĩa tử. Nhưng nếu ngươi không biết điều, bổn cung sẽ khiến ngươi ngay cả sườn phu cũng không với tới!"
Ánh Hàn bỗng nở nụ cười: "Hoàng Hậu thật là yêu thương Thập Bát hoàng tử. Vậy mà thần phu nghe nói Thập Bát hoàng tử là con của Vệ phi năm xưa. Hoàng Hậu coi Thập Bát hoàng tử như con ruột, độ lượng bậc này sợ là người thường khó thể so bì."
Lời này vừa ra, sắc mặt Hoàng Hậu tức khắc xanh trắng.
Độ lượng? Độ lượng cái gì!
Mỗi khi nhớ tới Tiêu Minh Ngọc là tiện chủng của nam nhân kia, lão chỉ hận không thể giết chết nó.
Nhưng sở dĩ mấy năm nay Hoàng Thượng không vắng vẻ lão, chính vì lão chưa từng làm khó Tiêu Minh Ngọc. Khi còn bé Thập Bát hoàng tử được nuôi trong cung lão, Hoàng Thượng thường xuyên đến thăm, thế nên lão cũng được hưởng lợi. Tuy không đến mức ngàn vạn sủng ái, nhưng mấy kẻ tiện nhân ở hậu cung, ai cũng đừng nghĩ dẫm lên đầu lão.
Hoàng Thượng dám nghĩ không dám làm, thế thì cứ để lão.
***Truyện đăng duy nhất tại Wattpad padu_c***
Ánh Hàn mới ra cửa cung không lâu đã bị một người cản lại.
"Hàn Hàn!" Nam Tầm lập tức nhảy vào trong xe, kéo Ánh Hàn kiểm tra từ trên xuống dưới. Xác nhận lời Tiểu Bát là đúng, Hoàng Hậu không làm gì Ánh Hàn mới yên tâm.
Ánh Hàn thoáng ngạc nhiên: "Không phải nàng đang nhậm chức ở Lễ Bộ ư? Sao lại ở đây?"
Nam Tầm nhếch miệng cười: "Không yên tâm chàng đó, nên ta trốn việc."
Trên thực tế, là Tiểu Bát giúp nàng quan sát nhất cử nhất động phía Ánh Hàn, miêu tả sinh động như thật cảnh Ánh Hàn phản kích xuất sắc, Nam Tầm thấy soái ngất ngây.
Nên nàng bỗng dưng rất muốn gặp tiểu yêu tinh.
Ánh Hàn:...
"Dao Dao, nàng không sợ bị đồng liêu cử báo, Hoàng Thượng sẽ trị tội à?"
Nam Tầm không quan tâm: "Ta tìm hiểu rồi nhé, trường hợp nặng nhất là cắt chức, hắc hắc, thật hợp ý ta. Thi đậu công danh còn không phải vì muốn cưới chàng, tiện thể cho cha nương vui vẻ chút ư? Giờ ta đã làm được, cho nên cắt thì cắt đi, ta còn thà ở nhà chăm sóc chàng."
Ánh Hàn nghe xong, buồn cười nói: "Dao Dao, lời nàng mà bị nương nghe thấy, nương chắc chắn sẽ đánh gãy chân chó của nàng."
"Ha ha ha, lúc nào bà định đánh ta, ta liền trốn phía sau chàng, xem lão nương còn dám xuống tay..."
Mấy ngày sau, Hoàng Hậu không triệu Ánh Hàn vào cung nữa, Nam Tầm cân nhắc có khả năng Hoàng Thượng sẽ xuống tay từ trên người nàng. Nhưng mặc kệ Hoàng Thượng vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế nào, nàng vẫn không đồng ý cưới Tiêu Minh Ngọc.
Nghe Tiểu Bát nói Tiêu Minh Ngọc âm thầm cầu Hoàng Thượng, Nam Tầm cảm thấy suy nghĩ của gã thật đúng là điên rồ. Mẹ nó là ai cùng thị vệ lăn lộn bên nhau mỗi tối, lại còn muốn gả cho nàng? Đầu óc Tiêu Minh Ngọc có hố phải không? Gã cho rằng nàng làm nghề nhặt ve chai hay gì?