Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 461 : Có đôi khi, ta thật vô dụng

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao, Bạch Lạc



Tiếu phủ.



Ánh Hàn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, nhưng sắc mặt hắn lại thêm hồng hào, nhìn không ra chút bệnh tật.



Phương đại phu bắt mạch xong thì than một tiếng, lắc đầu: "Lệnh phu quân chẳng qua nhất thời đau thương quá độ nên ngất đi, không có gì đáng ngại. Chỉ là... đứa bé trong trong bụng đã không còn."



Thái Thương nghe thế, sắc mặt cực kỳ khó coi, giọng run run hỏi: "Sao lại thế? Sao có thể! Phương đại phu, không phải mấy ngày trước ngài đến khám, Ánh Hàn và đứa bé rõ ràng vẫn rất khỏe mà? Chính miệng ngài nói phụ tử bình an cơ mà! Là chính miệng ngài nói!"



Tiếu Hồng nhíu chặt mày, ghìm Thái Thương lại: "Thương đệ, chàng bình tĩnh chút."



"Ta bình tĩnh không được! Cháu nội ta chẳng hiểu sao không còn, Ánh Hàn hiện cũng hôn mê bất tỉnh. Nàng muốn ta bình tĩnh thế nào?"



Mặt Phương đại phu hiện vẻ hổ thẹn: "Là học nghệ ta không tinh, không kịp thời phát hiện."



Nam Tầm sắc mặt tối sầm nhìn Ánh Hàn hôn mê trên giường, bỗng hỏi: "Phương đại phu, là nguyên nhân gì?"



Phương đại phu mang vẻ nghiêm trọng: "Nếu ta không đoán sai thì lệnh phu quân đã ngửi phải huân hương tên Lưu Hồng, là một loại gỗ độc của Nam Mộc Quốc. Thứ này đốt lên không màu không mùi, người bình thường ngửi vào không hề hấn. Song người có thai mà ngửi vào... Dược tính của nó cực bá đạo. Nếu ngửi hơn một canh giờ, đứa nhỏ khẳng định không giữ nổi. Nhưng thần kỳ ở chỗ độc này phải sau mấy ngày mới phát tác. Khi phát tác, người trúng độc sẽ không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Mà vào lúc hắn không biết, đứa trẻ trong bụng đã dần biến thành bãi máu loãng."



Nói đến đây, Phương đại phu cau mày: "Lưu Hồng bị Thái Y viện phán định là cấm dược, không có bất kì hiệu thuốc nào được bán nó, một khi bị phát hiện sẽ phán trọng hình. Thật không biết lệnh phu quân đã tiếp xúc Lưu Hồng thế nào."



Nam Tầm nghe vậy, trong mắt đột nhiên bắn ra tia hàn ý lạnh lẽo thấu xương.



Hoàng Hậu! Tiêu Minh Ngọc!



Nam Tầm mất hồi lâu mới khiến bản thân bình tĩnh lại. Nàng hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói: "Ta đã biết, phiền Phương đại phu kê cho nội tử ít thuốc điều trị thân thể."



"Đây là đương nhiên, Tiếu tiểu thư yên tâm. Còn một chuyện nữa ——"



Phương đại phu nhìn mấy người trong phòng, có chút không đành lòng: "Mới vừa có nhắc qua, độc tính của Lưu Hồng mạnh vô cùng. Vị phu quân này e rằng... nay mai rất khó mang thai."




Có tiếng bước chân, Ánh Hàn nhắm mắt lại.



Mùi thuốc đắng bay ra khắp phòng.



Nam Tầm tự mình uống một ngụm, rồi bón Ánh Hàn uống một ngụm. Chờ chén thuốc rốt cuộc uống xong, nàng nhét một viên mứt hoa quả vào miệng Ánh Hàn.



"Hàn Hàn..." Nam Tầm gọi khẽ một tiếng, trong mắt đều là vẻ đau lòng.



Đến khi trời sắp tối, Ánh Hàn mới tỉnh lại. Hắn thoạt nhìn rất bình tĩnh.



Nam Tầm cho hắn uống thuốc, hắn liền uống thuốc, cực kỳ ngoan. Hắn thậm chí cười nhạt: "Dao Dao, nàng đừng lo lắng. Ta không sao."



Sao Nam Tầm có thể không lo chứ. Ánh Hàn hiện giờ càng làm nàng thêm hoảng...



"Hàn Hàn, chờ chàng khỏe lại, chúng ta cùng nhau báo thù." Nam Tầm ôm người vào ngực: "Cho nên chàng nhất định phải khỏe mạnh."



Ánh Hàn duỗi tay ôm nàng, bình tĩnh nói: "Ta đương nhiên sẽ khỏe lại, ta sẽ khiến bọn chúng chết không tử tế được."



Hai người dựa sát nhau trong chốc lát, Ánh Hàn đột nhiên nói mình mệt mỏi, lại nằm xuống giường.



Nam Tầm biết hắn không thích mùi thuốc khắp phòng, nàng bèn mở cửa sổ, bưng chén thuốc không về phòng bếp.



Nhưng chỉ trong chốc lát đó, khi nàng quay lại đã không thấy người trên giường đâu nữa.



Ánh Hàn biến mất.



_______________



Chương sau set pass ~~