Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 476 : Người kỳ lạ, vô dục vô cầu

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest



Khi Nam Tầm thấy rõ diện mạo người nọ, đồng tử bỗng chốc co rụt lại, ngơ ngẩn nhìn anh.



Đây là một người đàn ông thanh tuấn vô ngần, ưu nhã như lan, khí chất ôn nhuận tựa ngọc. Đôi mắt anh như ngậm nước, lúc nhìn vào sẽ có cảm giác bản thân được sự dịu dàng vây quanh, rất dễ sa vào đó.



Chẳng qua Nam Tầm ngạc nhiên không phải vì anh đẹp nhường nào, mà vì từ gương mặt đó có thể nhìn ra vài phần... bóng dáng Huyết Minh.



Trong nháy mắt người ấy quay lại, mọi thứ xung quanh dường như đều rõ ràng hơn, gương mặt những người qua đường cũng chợt thực chất hóa.



"Cô bé, cứ đi theo ta mãi làm chi?" Người đàn ông mở miệng hỏi.



Lúc anh nói chuyện, ý cười nhè nhẹ trong con ngươi sóng sánh, làm cả người anh thoạt nhìn càng dịu dàng hơn.



Nam Tầm chợt hoàn hồn. Cô chớp chớp mắt, trả lời đương nhiên: "Tôi thấy trông anh đẹp, nên cứ đi theo thế đấy."



Ý cười trong mắt người đàn ông đậm hơn: "Cô bé này thật thú vị. Cô bé không sợ ta là người xấu, mà dám đi theo thế sao?"



Nam Tầm cười khanh khách, nói: "Đây là giấc mơ của tôi mà. Ngay cả anh còn do tôi tạo ra, sao tôi phải sợ?"



Đôi mắt anh hơi hơi híp lại, cười như không cười nhìn cô: "Bé nói là, ta do bé tạo ra?"



Nam Tầm khoanh tay trước ngực: "Chẳng lẽ không phải sao? Đây là cảnh trong mơ của tôi mà."



"Vậy vì sao bé tạo ra ta?" Người đàn ông chắp một tay sau lưng, cười hỏi.



Nam Tầm hơi ngừng: "À, cái này tôi cũng không rõ lắm."



Có lẽ là nhớ người nọ. Cô luôn sợ thời gian dài đằng đẵng, mình sẽ quên mất dáng vẻ ban đầu của hắn. Chỉ là nếu muốn gặp hắn, cô hẳn nên mơ người thật mới phải. Sao lại mơ thấy một người chỉ giống một hai phần thế này? Hơn nữa người này trông rất hiền lành, chẳng giống hắn tẹo nào.



"Ta vừa làm rớt một miếng ngọc bội. Bé thấy được đúng không?" Người đàn ông bất ngờ hỏi, ánh mắt sâu hơn một chút.



Nam Tầm gật đầu, lui về sau một bước, khom người nhặt ngọc bội trên đất trả lại cho anh.
Tay Nam Tầm đánh "bộp" xuống bàn: "Được thôi. Hôm nay tâm trạng tôi đang tốt. Tôi sẽ tự mình xuống bếp."



"Không cần, ta thật sự không đói."



Thế nhưng Nam Tầm vẫn hỏi mượn phòng bếp của quán, chuẩn bị một nồi mỳ thập cẩm.



Mỳ thập cẩm nghĩa là bỏ thịt và các loại rau vào nấu chung với mỳ. Dễ làm lại ăn ngon, dinh dưỡng cũng cân bằng.



Nam Tầm đang tính cắt cà rốt, người bên cạnh bất thình lình giữ chặt cổ tay cô.



Cảm giác lạnh lẽo từ cổ tay nháy mắt truyền khắp người Nam Tầm, làm cô không nhịn được rùng mình.



Người áo trắng buông tay, nhắc nhở: "Đừng bỏ cà rốt, ta không thích lắm đâu."



Nam Tầm ngẩn người, sau đó phụt cười ra tiếng, mừng rỡ không thôi: "... Quả nhiên là giấc mơ của tôi."



Người bên cạnh nhìn cô cười, không nói gì, trong mắt lại lóe lên vẻ nghi ngờ.



Chờ nấu xong nồi mỳ, Nam Tầm liền múc ra đầy chén, nói với người áo trắng: "Tôi tự làm đó nha, anh phải nể mặt ăn cho bằng hết."



Đối phương nhìn nhìn cô, quả thực không nói một lời ăn sạch chén mỳ.



"Mùi vị thế nào?" Nam Tầm hỏi.



Người ta rụt rè đáp: "Cũng được."



Nam Tầm cong miệng cười.



Người đàn ông bỗng nhiên buông đũa, nhìn chằm chằm mặt cô, nói: "Cô bé, tướng mạo của bé cực tốt: mệnh cung trơn bóng, da trắng nõn nà, chứng tỏ bé có công đức gia thân. Hai mắt cười rộ lên hệt trăng non, nghĩa là tâm tính rất tốt. Chỉ có điều trong mạng bé có một điểm mấu chốt, là tướng đoản mệnh. Nếu có thể vượt qua điểm mấu chốt này, ngày sau nhất định bình an trôi chảy, phu thê ân ái, con cháu sum vầy."



Nam Tầm:...