Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 478 : Bé con, cho bé quà gặp mặt

Ngày đăng: 12:05 30/04/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant



Ngay sau liệm xác người chết vào quan tài là đậy nắp. Nắp quan tài có bảy cái đinh, tục xưng "đinh con cháu". Sáu cây cho người nâng quan đóng, một cây cuối cùng để lại cho con cháu đóng. Nghe nói làm vậy có thể giúp con cháu đời sau thịnh vượng phát đạt.



Nhưng bảy cây đinh trên nắp quan không thể đóng chết, phải chừa lại một đoạn. Nếu đóng chặt toàn bộ sẽ ràng buộc linh hồn người đã mất, khiến họ không thể siêu sinh.



Vừa rồi Nam Tầm nghe rất rõ, mỗi tiếng đóng đinh đều kéo dài hồi lâu. Cô thậm chí nghe được cả tiếng va chạm giữa đầu đinh và nắp quan.



Cái quan tài này bị đóng chết hết cả bảy cái đinh!



Nam Tầm hãi hùng. Cô ngồi đấy, không biết nên làm gì.



Đến giờ cô đã không còn rõ giấc mơ này là thế nào nữa rồi. Người không lâu trước đây người vừa ăn uống cùng chơi với cô đột nhiên thất khiếu đổ máu chết, còn bị người ta đóng trong quan tài vĩnh viễn không được siêu sinh. Điều này làm cô không thể hiểu được.



Qua nhiều lần do dự, Nam Tầm rốt cuộc vươn tay sờ soạng nắp quan tài, rất nhanh sờ thấy bảy cây đinh. Cô tính rút hết ra.



Vốn tưởng tay không nhổ đinh là người si nói mộng. Không ngờ trong lòng cô mới nghĩ vậy, cái đinh kia đã bị cô rút ra một cách dễ dàng.



Nam Tầm ngẩn người, lập tức rút tiếp những cây khác.



Cứ như vậy, bảy cây đinh đều bị cô rút ra hết ra.



Mấy cây đinh vô hình trong tay tản ra khí lạnh thấu xương. Tay Nam Tầm run lên, vứt ngay đi.



Mấy cây đinh rơi trên đất phát ra tiếng chói tai, có vài cây hình như còn lăn vài vòng mới dừng lại.



Nam Tầm cũng chẳng biết tại sao mình nghe rõ được thế. Thật giống như trong nháy mắt đó, tất cả tiếng động đều biến mất, chỉ còn lại cô và người áo trắng bên cạnh trong khoảng trời nhỏ hẹp này.



Đúng rồi. Không biết từ khi nào, đám người rộn ràng nhộn nhịp chung quanh đã không còn nữa, cảnh tượng cũng thay đổi. Không còn là con đường cổ kính, bốn phía đều đen kịt, gió tà thổi từng trận, chỉ có nơi cô là có thể nhìn được chút ánh sáng.



Nam Tầm ít khi gặp ác mộng, cảm thấy cực kỳ hiếm lạ. Có điều cảnh trong mơ mà chân thật quá, gió lạnh xung quanh giống như thật sự thẩm thấu xương cốt cô, lạnh đến độ run lẩy bẩy.



Sờ trúng chiếc quan tài vô hình kia, Nam Tầm dùng một tay nhấc nắp lên.




Nam Tầm mếu máo trong lòng, trên mặt cười đáp: "Muốn, muốn chứ. Chỉ là em sợ mình quá mức ngu dốt, không học được."



Người đàn ông lại ôn nhu nở nụ cười, nói: "Không sao. Có ta ở đây, bé có ngu thế nào chăng nữa cũng học được."



"Ồ, vậy em vui lắm!"



"Bé con, ngày mai bé phải ngủ vào giờ Hợi. Nếu muộn ——"



"Sư phụ yên tâm, đồ nhi không đến trễ đâu!"



Anh hơi nhíu mày: "Ta không thu đồ đệ, bé đừng gọi ta sư phụ."



"Vậy nên gọi anh là gì?"



Người đàn ông liếc cô một cái, nhàn nhạt trả lời: "Dựa theo bối phận, kêu ta cụ tổ là được."



Nam Tầm nghe thấy danh xưng, trong giây lát như nhớ tới cái gì, đồng tử chợt co rụt lại.



Người đàn ông nói xong liền nhét một vật vào tay Nam Tầm: "Bé con, cho bé quà gặp mặt."



Nam Tầm cúi đầu nhìn, là miếng ngọc bội anh treo bên hông. Chờ cô ngẩng đầu, người nọ đã không còn nữa.



***



Ngày hôm sau, Nam Tầm bị Thẩm Hiểu Vân bên người lay tỉnh. Cô nhìn trời đã sáng ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi mờ mịt.



Trên bàn có ngọn nến đã cháy hết, chứng minh đêm qua cô xác thực đã tỉnh lại. Nến kia là chính tay cô thắp, cho nên đó không phải nằm mơ.



Lúc Thẩm Hiểu Vân vào phòng tắm rửa mặt, Nam Tầm nâng tay phải đang nắm chặt lên, từ từ duỗi năm ngón.



Trong lòng bàn tay nắm một miếng ngọc bội điêu khắc tinh tế, là thứ người áo trắng trong giấc mơ đưa cho cô.