Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 441 : Mẫu hoàng, con có người trong lòng

Ngày đăng: 12:06 30/04/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED, Bạch Lạc



Hoàng cung, điện Bảo Ngọc.



Ngũ hoàng nữ Tiêu Minh Hạo chưa tới gần đã nghe được tiếng đồ sứ vỡ vụn.



"Cút, cút hết cho ta ——"



"Điện hạ, điện hạ, cầu người đừng đập nữa."



Nhìn thấy Tiêu Minh Hạo, bọn hạ nhân cứ như thấy cứu tinh. Thập Bát hoàng tử vẫn luôn nghe lời Ngũ hoàng nữ nhất.



"Các ngươi lui xuống trước đi." Tiêu Minh Hạo nói.



Đám người như trút được gánh nặng, vội vàng rời tiểu điện.



Lúc này, Tiêu Minh Ngọc ngồi giữa những mảnh vụn, khóc đến thở không ra hơi.



Tiêu Minh Hạo đi qua ôm người khỏi đống mảnh nhọn nguy hiểm, thả lên giường.



Tiêu Minh Ngọc ôm chặt nàng, khóc lớn: "Hoàng tỷ, đệ bị người chà đạp, đệ bị súc sinh chà đạp rồi! Sau này đệ phải làm sao đây, tỷ nói đệ phải làm sao đây? Hu hu hu..."



Tiêu Minh Hạo vỗ nhè nhẹ lưng hắn, kiên định nói từng câu từng chữ: "Đệ vĩnh viễn là hoàng tử Đại Triệu quốc ta kính trọng nhất. Ai dám nói xấu đệ sau lưng, hoàng tỷ sẽ thay đệ rút đầu lưỡi bọn chúng."



"Hoàng tỷ, tỷ nói, đệ thế này rồi có còn xứng được hạnh phúc không?" Cả người Tiêu Minh Ngọc run run, như là đang nhớ tới cảnh hắn và Lâm Nguyệt Cẩm phiên vân phúc vũ.



Hắn không biết mình bị sao nữa, sao lại thèm khát đến thế. Từ ban đầu kháng cự biến thành đón hùa, hắn lại có khoảnh khắc sa vào hưởng thụ ham muốn xác thịt. Hắn không dám nói cho bất cứ ai, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân quá mức dâm đãng.



"Đương nhiên, Tiểu Ngọc của chúng ta thiện lương như vậy, nhất định sẽ hạnh phúc."



"Hoàng tỷ, người đệ thích có ghét bỏ đệ không?" Tiêu Minh Ngọc vội vàng hỏi lại.



Trong mắt Tiêu Minh Hạo xẹt qua vẻ kinh ngạc, hoàng đệ thích ai rồi? Sao trước kia không nghe hắn nhắc tới.
Kẻ làm ông chủ phía sau như Ánh Hàn có vẻ thực bình tĩnh.



Nhạc Thạch sùng bái nói: "Cũng may công tử dự kiến trước, sớm dọn kho vàng Túy Hương Các đi rồi."



Ánh Hàn nói nhàn nhạt: "Niêm phong là tốt, rất hợp ý ta. Sau này bá tánh sẽ dần quên đi Túy Hương Các, cũng sẽ quên mất Ánh Hàn của Túy Hương Các."



Nhạc Thạch ngẩn ra, ngập ngừng hỏi: "Công tử, phải chăng chuyện Túy Hương Các bị niêm phong cũng trong kế hoạch của người?"



"Ừ, đúng vậy, ta muốn an ổn làm phu quân Tiếu Dao, mấy thứ không liên quan vẫn nên hủy đi là tốt nhất." Ánh Hàn thản nhiên nói.



Nhạc Thạch:...



***



Nam Tầm ngược lại không bình tĩnh được như Ánh Hàn. Hay tin Túy Hương Các bị niêm phong, nàng òa lên khóc lớn trong lòng: "Kho vàng của ta, kho vàng bự của ta tiêu tùng rồi."



Tiểu Bát lập tức nói: "Ngố thế, đại Boss đã dời tài sản từ lâu, còn mua thêm mấy sản nghiệp khác. Như là cửa hàng lương thực, tiệm vải, cả quán trà nữa. Trâu bò lắm, ngươi tưởng đại Boss ăn chay đó hả?"



Nam Tầm: "Ta cho rằng tiểu yêu tinh ăn chay thật chứ."



Tiểu Bát cười: "Thân ái, quý trọng thế giới nữ tôn này đi, có thể đây là thế giới duy nhất đại Boss ôn nhu nghe lời đó. A hi hi..."



Nam Tầm: "Đừng vậy mà, kiếm thêm cho ta mấy đại Boss ngoan ngoãn nghe lời nữa đi."



Đại Boss ngoan ngoãn nghe lời thật mê người quá chừng.



Tiểu Bát nghĩ nghĩ: "Ý, hình như có thật á. Mà phải xem biểu hiện của ngươi, biểu hiện tốt thì thưởng cho ngươi thêm một con thỏ trắng."



Nam Tầm:...



Thỏ trắng? Lừa ai chứ, tiểu bạch thỏ đội lốt sói đúng hơn đó.