Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Chương 449 : Nàng muốn công, công công công!
Ngày đăng: 12:06 30/04/20
Edit: Trant/ Beta: PD, RD, BB, BL
Chờ Nam Tầm tỉnh lại, nàng mẹ nó hối hận xoắn cả ruột.
Cmn đêm động phòng hoa chúc của nàng ahhhh, thế nhưng nàng lại lãng phí cơ hội làm "công". Tiểu yêu tinh Ánh Hàn kia, quả thực vô pháp vô thiên, vậy mà dám làm phản!
Tiểu Bát thấy nàng tỉnh, lập tức hưng phấn hú hét: "Đỉnh! Nam Tầm siêu siêu đỉnh! Đêm qua khi các ngươi đại chiến ba trăm hiệp xong, giá trị ác niệm của đại Boss ở thế giới này rớt xuống kỷ lục luôn.
Ngươi đoán xem giảm bao nhiêu? Đờ mờ 20 điểm! Hu hu hu, gia vốn đã định bỏ qua thế giới này, không ngờ đại Boss tự dưng hào phóng thế, chuyện này làm gia lại lần nữa bùng lên ý chí chiến đấu!"
Hai mắt Nam Tầm sáng rực lên.
Vậy ra... Quả nhiên là do tư thế?
Nhưng nàng tức khắc nghiến răng. Không được, nàng muốn công, công công công!
"À đúng rồi, tối hôm qua trước khi hai ngươi động phòng, đại Boss nghe được câu nào đó của ngươi thì giá trị hắc hóa bỗng dưng tăng 10 điểm."
Nam Tầm: "Đờ mờ, sao lại tăng nữa? Ta đã nói gì? Tối qua chẳng phải ta chỉ thừa dịp uống say đùa giỡn Hàn Hàn tí thôi ư?"
Tiểu Bát: "Lão tử cũng quên mất câu nào rồi, dù sao cũng do ngươi nói gì đó khiến đại Boss mất hứng. Có điều tất cả đều không quan trọng khà khà, mẹ nó giá trị ác niệm thế mà giảm tận 20 điểm, muah ha ha..."
"Kẽo kẹt". Có người bước vào. Nam Tầm lập tức nhắm mắt lại làm bộ chưa tỉnh.
"Dao Dao, nàng tỉnh rồi phải không?" Giọng nói trầm thấp pha lẫn ý cười.
Nam Tầm tiếp tục giả chết.
"Dao Dao, ta thấy lông mi nàng động kìa."
Ánh Hàn kéo người đang giả vờ ngủ trên giường ôm vào lòng.
Nam Tầm bất ngờ mở mắt, vẻ mặt hết sức bất mãn đẩy hắn ra.
Ánh mắt Ánh Hàn hơi trầm xuống, nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã chủ động ôm lấy hắn. Chỉ là tư thế có sự thay đổi, biến thành đối phương ôm hắn trong ngực.
Nam Tầm thì thầm: "Ta là thê chủ của chàng, hiểu không? Tư thế ôm phải như thế này!"
Ánh Hàn nhướng hàng mi dài, thực thuận theo cúi thấp đầu gối lên vai nàng, bày dáng vẻ nàng dâu nhỏ, hỏi: "Thế này sao?"
Tiểu Bát tò mò hỏi: "Thân ái ơi, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Nam Tầm trả lời không cần dùng não: "Nghĩ vấn đề tư thế."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm: "Đêm nay ta quyết phải chấn chỉnh thê cương!"
Tiểu Bát tàn nhẫn vạch trần sự thật: "Vô dụng thôi. Dù là thế giới nữ tôn, trước mặt đại Boss ngươi cũng chả thể công nổi đâu há há há ~"
Nam Tầm: Ngươi xéo.
Ban ngày hai người đã hạ chiến thư, lần này nàng nhất định phải nổi dậy một lần.
Nam Tầm chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc chờ được buổi tối. Nàng đánh đòn phủ đầu, đẩy ngã Ánh Hàn xuống giường.
Ánh Hàn mỉm cười nhìn nàng, cười đến yêu tà vô cùng.
"Dao Dao, nàng không hỏi thử xem ban ngày cha nói gì với ta sao?"
Nam Tầm quấn quấn quần áo thành dây thừng, dùng nó trói tay chân Ánh Hàn, vây khốn tứ chi hắn. Sau đó đĩnh đạc ngồi lên eo ai kia, khoanh tay trước ngực bễ nghễ nhìn xuống từ trên cao, cười tủm tỉm: "Chúng ta làm chuyện quan trọng trước."
Ánh Hàn hơi híp mắt: "Được, nghe thê chủ, làm chuyện quan trọng trước."
Đến khi mọi việc đã vào quỹ đạo, Nam Tầm không hề kiêng nể triển lãm năng lực bản thân. "Roẹt" một tiếng, quần áo trói buộc Ánh Hàn bất thình lình bị hắn... xé rách.
Nam Tầm đờ mờ trong lòng, sức lực này quả thực...!
"Hàn Hàn, cảnh cáo chàng không được lộn xộn nha."
Kết quả, Ánh Hàn thật sự không lộn xộn, chỉ ngẫu nhiên đỡ eo nàng mỗi khi nàng lười biếng hoặc mệt mỏi, chủ động giúp đỡ một phen.
Cuối cùng dù Nam Tầm có ở trên, thì nàng cũng cảm thấy hết sức khuất nhục.
Tiểu Bát "hắc hắc hắc" cười nhạo: "Ngươi xem, gia đã bảo rồi, ngươi không "công" nổi đâu."
Nam Tầm: Hứ! Tức thiệt đó!