Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 480 : Bé ngoan, bé Nhu

Ngày đăng: 12:07 30/04/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu



Năm đó, huyền thuật của cụ tổ định được càn khôn, bản lĩnh ngút trời, được hoàng tộc và các đại thế gia tôn làm đại sư. Nào ngờ sau đó bị kẻ thù tính kế, trúng kịch độc dẫn đến thất khiếu đổ máu chết. Khi ấy mới hai mươi tư tuổi.



Bản lĩnh của cụ tổ còn chưa kịp truyền cho con cháu, đám con cháu đương nhiên không muốn tuyệt thế quỷ tài cứ thế ngã ngựa. Nhất thời hám lợi đen lòng, cả gan dùng đinh trấn hồn nhốt hồn phách và thi thể cụ tổ vào quan tài gỗ liễu ngàn năm không thể siêu sinh. Kế đó bày trận pháp xung quanh quan tài, con cháu đời đời ngày đêm phụng dưỡng, mong được phù hộ.



Chỉ là qua ngần ấy năm, trận pháp dần yếu đi, oán khí của cụ tổ càng lúc càng lớn, không còn che chở con cháu họ Thẩm nữa.



"Ông nội, có cần đóng lại đinh trấn hồn không ạ?" Thẩm Tông Diệu hỏi.



Cụ Thẩm nghiêm răn: "Tuyệt đối không được! Nghìn năm qua liệt tổ liệt tông nhà ta vẫn luôn dùng oán khí từ oán hồn và máu của bé gái thuần âm tẩm bổ xác cụ tổ. Hồn phách cụ tổ đã bị sát khí oán khí ăn mòn, rời xác cũng chẳng thể đầu thai chuyển thế. Những chuyện tổ tiên làm đã chọc giận ngài từ lâu, chúng ta cần gì làm thêm điều thừa?"



"Nhưng... Nhưng nhỡ cụ tổ tới trả thù chúng ta thì phải làm sao?" Một người lo lắng hỏi.



Cụ Thẩm dừng một chốc rồi nói: "Cụ tổ vốn hiền từ nhân hậu, chúng ta lại là con cháu. Dẫu ngài có tức giận thế nào chăng nữa, cũng sẽ không cướp tính mạng chúng ta."



Nói như vậy nhưng mọi người vẫn hoảng loạn. Dù là ai bị đinh trong quan tài không cho siêu sinh, tính tình tốt đến mấy cũng sẽ nổi đóa, đúng chứ?



"Đêm qua đích xác ta gặp cụ tổ trong mộng." Cụ Thẩm chợt lên tiếng.



Đám người lập tức nghiêm mặt. Bọn họ đã nhiều lần mời cụ tổ vào mộng, ngài lại chưa lần nào đồng ý, lần này thế nhưng thành công.



Cụ Thẩm nói: "Ta nói với cụ tổ, con cháu làm vậy tất cả đều để ngài sống lại, họ Thẩm cần ngài. Nhưng dường như cụ không cảm kích, còn đánh ta một chưởng."



Mọi người nghe vậy, sắc mặt mỗi người mỗi khác.



Cụ Thẩm nói đến đây, hai mắt lại sáng ngời có thần: "Cụ tổ không hề muốn mạng ta, chứng tỏ ngài vẫn luôn quan tâm con cháu."



"Bác cả, chúng ta còn cần tẩm bổ xác cụ tổ bằng oán khí và máu tươi không ạ?" Có người hỏi.
"Cụ tổ đừng nhíu mày, làm thế không đẹp đâu. Hì hì, trường này không phải học đường dạy huyền thuật gì cả, mà là để học một ít kiến thức cơ bản. Cụ tổ lâu rồi không vào trần thế nên không rõ. Trẻ con bây giờ đều phải đi học, nếu không học rất dễ tách biệt xã hội."



Mày Thẩm Duệ Uyên chậm rãi giãn ra, hơi phiền muộn thở dài: "Ta đích xác lâu rồi chưa vào nhân gian. Bé con có mang theo ngọc bội ta cho không?"



Nam Tầm vội móc ngọc bội trong cổ áo, dáng vẻ cầu khen ngợi: "Nè, cụ xem, luôn mang theo người đó."



Thẩm Duệ Uyên xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng: "Bé ngoan. Chỉ cần có ngọc bội bên người, dù bé đi đâu ta cũng tìm được."



Nam Tầm ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Cụ tổ có thể gọi tên con, Hiểu Nhu."



Thẩm Duệ Uyên "Ừ" một tiếng: "Bé Nhu."



Nam Tầm:...



"Cụ tổ, con phải đi rồi. Cụ nghỉ ngơi đi nha."



Thẩm Duệ Uyên: "Ta không cần nghỉ ngơi."



Nam Tầm: "Ồ, vậy con đi nghỉ đây. Cụ tổ, mai gặp."



"... Đi đi."



Nam Tầm quay đầu ngó lại, thấy anh vẫn đứng lẻ loi một mình nơi đó. Cơn gió nhẹ thổi qua khiến vạt áo anh phất phơ, mái tóc buộc gọn cũng trượt xuống vài sợi. Bóng dáng thon dài ấy thế nhưng có vẻ cô đơn không nói nên lời.



Nam Tầm khựng bước, vẫy vẫy tay thật mạnh chào anh.



Người nọ tựa như đang cười, cũng học theo động tác của cô, nâng tay phất phất.