Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 484 : Ma nữ, chung sống hòa bình

Ngày đăng: 12:07 30/04/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: PDRDBL



Dưới cái trừng đầy vô tình của huấn luyện viên, hàng thứ nhất bắt đầu điểm sĩ số lần ba.



Lần này Nam Tầm nhìn rõ, nghiêng đầu điểm số với cô là bạn nữ tóc ngắn, người ta thật sự hô số 5.



Nam Tầm thầm nghĩ may quá may quá. Ma nữ mà vác cái mặt người chết đấy quay đầu nhìn cô, cô không bị dọa chết cũng hãi bay cả hồn.



Lần này Nam Tầm không báo sai, hô số "6!" cực kỳ vang dội.



Đội ngũ giải tán, Thẩm Hiểu Vân vội chạy tới hỏi thăm: "Hiểu Nhu, vừa rồi chị sao vậy? Mọi người còn tưởng chị cố tình báo sai, bất mãn lắm đấy."



Nam Tầm: "Không sao, não chập mạch."



Thẩm Hiểu Vân:...



Tiểu Bát nói với giọng điệu rùng rợn: "Nam Tầm ~ ngay vừa rồi ~ ngươi đứng cạnh một con ma nữ ấy a a ~~"



Nam Tầm ha hả: "Chị có pháp bảo trên người, không sợ ma đâu nhé."



Tiểu Bát thầm thì lén lút như ăn trộm: "Thân ái, ngươi gặp đại Boss hồi nào vậy? Đại Boss còn đưa ngọc bội của hắn cho ngươi nữa chứ. Chậc chậc."



Nam Tầm tặng cho hai chữ: "Trong mơ."



Tiểu Bát khóc òa lên: "Ngươi thay đổi rồi."



Nam Tầm trợn trắng mắt: "Có ma mới thèm lừa ngươi."



Mấy ngày nay không cần gặp cụ tổ nên sau giờ tự học buổi tối cô không phóng ngay về, mà chạy bộ vài vòng ở sân thể dục. Thể chất cơ thể này quá kém, cô phải nhanh chóng rèn luyện thôi.



Người chạy bộ trong sân không nhiều. Bất kể là ai đã huấn luyện cường độ cao cả ngày, buổi tối sẽ không ra đây tập thể dục, nên bảy tám người trong sân lúc này hẳn là những anh chị lớp mười hai. Lớp mười một còn chưa chính thức khai giảng, mười hai thì bận học, tới chạy bộ không nhiều lắm.



Nam Tầm khởi động một lát rồi bắt đầu chạy.




Nếu đã không thể thay đổi gì, vậy chỉ có thể trốn thật xa, lạnh lùng bàng quan hết thảy.



Nếu hai cô bé Thẩm Hiểu Nhu và Thẩm Hiểu Vân không chết, cậu nguyện vươn tay giúp đỡ. Đây là cậu nợ hai đứa.



***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***



Tiết tự học hôm sau, Thẩm Quang Bích quả nhiên mang một tấm bùa trừ tà đến cho Nam Tầm.



Nam Tầm thấy được trên nó vờn quanh một tầng nguyên khí đất trời mỏng manh.



Dường như con ma trong tối kia rất sợ tấm bùa này, lần đầu tiên Nam Tầm nghe thấy tiếng nó.



"Tớ biết cậu thấy được tớ. Nhưng xin cậu tin tớ, tớ không cố ý dọa cậu đâu. Tớ chỉ muốn học quân sự với các bạn thôi, tớ muốn trải nghiệm cuộc sống cấp ba."



Nam Tầm quay đầu nhìn kỹ mặt ma nữ.



Ngoài sắc mặt trắng xanh, thật ra cô bạn có gương mặt rất đẹp. Mái tóc dài càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Cô bạn lúc này mang vẻ khẩn cầu: "Có thể cho tớ học hết kỳ quân sự và mấy tiết trên lớp không?"



Nam Tầm bình tĩnh nói: "Được, nhưng bạn đừng dọa người, thường ngày cũng đừng nói chuyện với tôi. Cho dù bạn nói tôi cũng không đáp đâu, không thì người khác sẽ cho rằng tôi bị điên đấy."



Ma nữ nhếch miệng cười: "Cảm ơn, cậu là người tốt."



Nam Tầm bỗng nhắc: "Thôi bạn đừng cười."



Ma nữ "Ồ" một tiếng, vẻ mặt tủi thân.



Nam Tầm cảm thấy thực thần kỳ. Mới ngày hôm qua cô còn bị con ma này dọa chết đi sống lại mà giờ đã chung sống hòa bình.



Vì thế mỗi ngày học quân sự, Nam Tầm đều có thể gặp ma nữ đứng cuối hàng một. Chờ điểm số xong, cô nàng sẽ tự hô thêm một số, sau đó theo mọi người đứng nghiêm chờ chạy bộ.



Dường như cô nàng không thể vận động kịch liệt, mới chạy một lát đã thở không nổi. Cho nên đa số thời gian, cô nàng đều ngồi một bên xem mọi người huấn luyện, lâu lâu còn nhếch miệng cười với Nam Tầm.