Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 486 : Thẹn thùng, được khen

Ngày đăng: 21:11 20/05/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, RED



"Nếu đã dẫn được khí vào người, ta sẽ dạy bé khẩu quyết tu luyện." Thẩm Duệ Uyên nói.



Đến khi đối phương niệm xong khẩu quyết, Nam Tầm lại đần thối mặt.



"Khụ, cụ viết ra cho con xem được không?" Nam Tầm cười hì hì hỏi.



Lần này Thẩm Duệ Uyên không tỏ ý kiến, chỉ liếc cô một cái rồi vừa viết vừa nói: "Khẩu quyết này bé chỉ xem được trong mộng, không thể mang ra ngoài."



Nam Tầm vội đồng ý. Nhanh chóng nhẩm lại hai lần, thuộc ngay trước mặt anh.



Vẻ hài lòng trong mắt Thẩm Duệ Uyên làm cái đuôi nhỏ vô hình sau lưng Nam Tầm sắp vểnh cả lên trời.



"Kế tiếp ta sẽ dạy bé vẽ bùa."



Nam Tầm gật mạnh đầu: "Được ạ được ạ. Cụ tổ mau dạy con đi, con rất thích vẽ bùa."



Thật ra bùa chú của thuật sĩ phong thủy chỉ như trò trẻ con với Nam Tầm tinh thông vu thuật. Huống hồ gia tộc Túy Ly còn là ông tổ của vu pháp vu trận. Tuy nhiên vu thuật cổ cực kỳ tiêu hao linh lực, uy lực lại quá mức nghịch thiên, không được thế gian bao dung. Nếu cưỡng chế sử dụng sẽ tổn thọ.



Loại bùa cụ tổ dạy thì khác. Chỉ cần một ít linh lực, cũng chính là nguyên khí trời đất, tụ vào một nét bút là thành bùa. Lại còn không tổn thương cơ thể.



Bùa chú có rất nhiều loại: cầu tài, bình an, trừ tà, an thần... Thậm chí có cả bùa yêu chuyên dùng để giúp người "chiêu" hoa đào.



Thẩm Duệ Uyên vung tay, trên bàn liền xuất hiện mấy thứ giấy vàng và chu sa.



"Đây là bút gỗ đào trăm năm. Đây là chu sa trên ba mươi năm. Còn đây là giấy vàng cổ."



Nam Tầm cảm thấy quá thần kỳ: "Cụ tổ, vì đang nằm mơ nên chúng ta muốn cái gì cũng được ạ?"



Thẩm Duệ Uyên cười nhẹ: "Bé có thể cho là vậy."



"Tụ nguyên khí vào đầu bút, sau đó phải vẽ liền mạch không được ngắt quãng. Bé Nhu xem kỹ, ta chỉ làm mẫu một lần."




Ngủ mơ cũng giảm được điểm ác niệm, trâu bò ghê.



...



Tuy đã học được rất nhiều thứ nhưng cũng chỉ trong mơ, Nam Tầm muốn thử ngoài đời. Có điều tiệm tạp hóa trường nào có bán mấy thứ như chu sa, giấy vàng.



Bỗng nhiên, Nam Tầm nghĩ tới Thẩm Quang Bích.



Con gái vào ký túc xá nam rất dễ, chỉ cần ghi họ tên và lớp là được. Nam Tầm nhớ rõ Thẩm Quang Bích ở phòng 212.



Sau tiết tự học buổi tối, Nam Tầm đến thẳng ký túc xá nam. Vì thứ cô muốn mượn không tiện để người khác biết nên không gọi điện.



Nam Tầm tìm được phòng 212, lễ phép gõ cửa.



Nam sinh ra mở cửa mặc mỗi cái quần xà lỏn. Cậu chàng vừa thấy ngoài cửa là một em gái dễ thương thì sợ tới mức "Đờ mờ" một tiếng, đóng sập cửa lại.



Tiếp đó, trong phòng vang lên tiếng "bùm bùm".



Nam Tầm:...



Nam Tầm gõ cửa lần nữa: "Anh Quang Bích, là em, Thẩm Hiểu Nhu."



Cửa được mở, lần này người ra mở là Thẩm Quang Bích.



"Hiểu Nhu tìm anh có việc à?" Thẩm Quang Bích ngạc nhiên nhìn cô.



Tuy cậu từng bảo hai cô em gái có việc gì cứ trực tiếp tìm mình, nhưng cũng không nghĩ hai đứa sẽ thật sự có lý do tìm tới cửa. Dẫu sao những việc nhỏ nhặt chỉ cần trao đổi qua điện thoại ký túc là được.



Nam Tầm đi thẳng vào vấn đề: "Anh Quang Bích, em muốn mượn anh mấy thứ..." Hơi ngừng: "... Mấy thứ dùng để vẽ bùa ạ."



Ánh mắt Thẩm Quang Bích hơi đổi, duỗi tay kéo cô vào: "Vào rồi nói."