Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 516 : Cảm kích, đi vãng sinh

Ngày đăng: 21:11 20/05/20


Edit: Bánh Bao/ Beta: the rest



Ma nữ méo mặt khăng khăng: "Lần nào soi gương chị cũng thấy dáng vẻ đẹp nhất hồi còn sống."



"Ảo giác thôi. Thành ma rồi còn đẹp nỗi gì?"



Ma nữ lườm cô. Nam Tầm thế mà nhìn được vẻ ai oán trách móc từ tròng mắt trắng dã đó.



"Nếu mi buông bỏ oán niệm chấp niệm thì còn có thể đi đầu thai, nói không chừng đầu thai thành một cô gái đẹp hơn nữa. Nhưng nếu cứ mãi chấp mê bất ngộ, ta sẽ khiến mi tan thành mây khói, khó mà tiếp tục kiếp người ~"



Nam Tầm khoanh tay nhìn nó: "Mi chọn đi."



Ma nữ trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Nhưng chị đã giết người, vẫn đầu thai được ư?"



"Đôi nam nữ đốn mạt bị mi giết là nghiệp họ nợ. Bằng không đã có người cứu sống."



Ma nữ khổ sở: "Sau khi giết hai kẻ khốn nạn đó, oán hận của chị tiêu tan rất nhiều. Nhưng gương mặt này lại thành chấp niệm. Chị không bỏ được nó, hoặc có lẽ không bỏ được mộng tưởng năm đó. Chỉ không ngờ nó đã trở nên xấu xí như vậy. Buồn cười thật."



"Thế giờ mi bỏ được chấp niệm chưa? Mặt xấu vậy rồi, chắc không muốn làm con ma xấu xí nữa đâu nhỉ?"



Ma nữ hoang mang: "Có lẽ là rồi."



Nam Tầm: "Mi từng hút tinh khí con người không?"



Ma nữ do dự trong chốc rồi bình tĩnh đáp: "Hơn hai mươi năm qua tổng cộng hút mười hai người. Có điều mỗi người chỉ hút một lần, mấy người đó cùng lắm bị bệnh nhẹ vài ngày là hết."



Ma gương có khả năng biến một người trở nên xinh đẹp hơn, nhưng cái giá phải trả là cho nó hút tinh khí.



Đương nhiên, người bị hút không biết bảng giá. Họ cho rằng ma gương giúp đỡ vô điều kiện.
Nhớ tới Mạc Tang, ma nữ nhìn sang: "Em gái, thực xin lỗi, dọa em thành thế này. Ha ha, kỳ thật em chỉ cần đồng ý một lần cũng tốt mà. Chị có thể khiến em đẹp hơn rồi không theo nữa.



Em không biết chị phải chờ bao lâu mới tóm được một người đâu. Vốn định theo em thêm ba ngày, nếu vẫn không được sẽ từ bỏ. Ai ngờ người nhà em mời thầy lợi hại thế, ngược lại cho chị một cơ hội chuyển kiếp. Đây đều nhờ phúc em.



Em gái nhỏ, chúc em cả đời bình an."



Lúc ma nữ gọi, Mạc Tang vẫn đang chăm chú nhìn đèn pha lê trên trần. Nghe ma nữ chúc phúc thì tâm trạng khá vi diệu.



"Cảm ơn, hy vọng kiếp sau chị vẫn là một đại mỹ nữ." Mạc Tang trả lời.



"Mượn cát ngôn của em." Ma nữ phất phất tay với hai người rồi hóa thành dải sương mỏng xanh lục rời đi.



Tại hướng nàng đi, Nam Tầm mơ hồ thấy được con đường nở đầy hoa bỉ ngạn. Tuy nhiên cảnh tượng chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất.



Ba mẹ Mạc Tang biết chuyện đã giải quyết dứt điểm thì vui mừng vây quanh con gái cưng, vừa ôm vừa hôn.



Xong việc, cô chú Mạc hỏi số tài khoản Nam Tầm, họ biết phí trả không ít nên đã chuẩn bị trước mấy trăm vạn. Nào ngờ Nam Tầm chỉ cười cười, hỏi: "Không biết trong ví chú có tiền mặt không ạ?"



Chú Mạc khựng lại, nói: "Có một ít, nhưng không nhiều lắm. Bình thường đều trực tiếp quẹt thẻ."



Nam Tầm bảo: "Chú cứ đưa cháu số tiền trong ví làm thù lao đi ạ."



Nghe thế, cả cô lẫn chú Mạc đều sửng sốt.



Thẩm Quang Bích càng như gặp ma.



Trong mắt cậu, Thẩm Hiểu Nhu là một đứa ham tiền. Không nhân cơ hội hung hăng vét tiền thì thôi, thế mà chỉ thu chút xíu tiền mặt? Trong ví nhiều lắm chắc cũng chỉ vài ba ngàn thôi đó!