Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 564 : Anh cả, chân em nhũn mất rồi

Ngày đăng: 22:02 07/03/21


Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao



Mấy phu nhân hét lên chói tai khi cửa bị đá văng, đến lúc nhìn kỹ lại ai tới thì đồng loại thở phào. Các bà không ngờ cú đá thô bạo ấy đến từ vị Đốc quân này, cứ ngỡ là quân địch. Quá hãi hùng.



Nam Tầm không thấy gì hết, cô sợ rằng chừa một khe hở thôi, đạn cũng sẽ lạc vô bắn mù mắt nên kéo hai cái bàn chắn kín mít.



"Tiểu Bát, ai tới?" Cô hỏi.



"Hố hố, một quái vật sũng máu."



Nam Tầm:...



Lúc ai đó nhấc cái khiên của mình, Nam Tầm hãy còn tiếc nuối giật lại theo bản năng. Thế là giây tiếp theo, cái bàn bị thô bạo xách lên luôn.



Nam Tầm trông thấy một đôi chân dài thẳng tắp mang ủng da. Mũi ủng luôn đánh sáng bóng giờ đây dính đầy máu gay mũi. Cô từ từ ngửa đầu, tầm mắt hướng dần lên đến quần nhiễm máu loang lổ, đến ngực thấm đỏ mảng lớn và cuối cùng là gương mặt anh tuấn máu chảy ròng ròng. Trông phát khiếp.



May mà Nam Tầm biết đống máu đó không phải của Tạ Lương Thành, không chắc cô đã bị hù chết, bởi người anh thật sự như tắm trong máu.



Người nọ nhìn chằm chằm Nam Tầm, vẻ mặt chưa tan sự nôn nóng bực bội.



Cô ôm ngực ngồi xổm trên đất, hơi ngẩng mặt nhỏ, nhìn anh bằng đôi mắt đen láy, hỏi: "Anh cả, anh không sao chứ?"



Nam Tầm phản ứng quá mức bình tĩnh, ngược lại càng giống bị dọa choáng váng.



Tạ Lương Thành đang chuẩn bị kéo cô lên thì đối phương bất ngờ nhào tới. Cô run bần bật ôm chặt eo anh, vùi sâu mặt nhỏ vào bờ ngực ấy, giọng run run: "Anh cả, em sợ quá."



Người anh dính máu mà cô gái này không chê, cứ ôm chặt cứng. Hiển nhiên vô cùng hoảng sợ.



Nam Tầm tỏ vẻ mình chỉ là một cô thôn nữ từ nhỏ quanh quẩn ở làng chài, chưa từng nghe tiếng súng cũng như gặp trường hợp nguy hiểm này, rất rất sợ đó nha.



Tiểu Bát: Má nó, lại đóng bạch liên bông. Vào vai không kệch cỡm cũng giỏi gớm.



Tạ Lương Thành nâng tay, hơi khựng chốc rồi ôm lấy cô gái nhỏ trong lòng, nhè nhẹ vỗ lưng cô, thấp giọng an ủi: "Đừng sợ, nguy hiểm qua rồi."





Lần đầu tiên anh ăn nói nhỏ nhẹ với người khác, Hà Tình vừa bước vào thấy mà ngây người.



Cô bịt chặt cánh tay đổ máu do đạn sượt, chẳng qua một vết thương nhỏ, nhưng cô sao đột nhiên đau quá. Hà Tình hơi cúi đầu, yên lặng nuốt nỗi đau vào lòng, không nhìn hai người dính sát nhau nữa.



Cô đã quen với kiên cường, đã sớm vứt bỏ sự rụt rè thời thiếu nữ, cô chẳng thể nhào vào lòng người khác phái tìm kiếm an ủi như cô gái kia được.



Kỳ thực, cô cũng rất muốn. Nhưng cô trước hết là một chiến sĩ, sau đó mới là phụ nữ.



Tạ Lương Thành ôm Nam Tầm hồi lâu, Hà Tình chờ bên thấy đủ rồi bèn ho khan nhắc nhở: "Thiếu soái, ngoài toa hẳn đã dọn dẹp xong, ngài và cô Hứa muốn ra không ạ?"



Tạ Lương Thành gật nhẹ, vỗ vỗ cô gái nhỏ trong lòng: "Đi thôi."



Nam Tầm lại bắt chặt tay anh, không nhúc nhích.



"Sao vậy? Đừng sợ, bên ngoài an toàn rồi." Tạ Lương Thành trở nên cực kỳ kiên nhẫn, giọng điệu dịu dàng ấm áp.



Cô hít hít mũi, lí nhí đáp: "Anh cả, chân em nhũn mất rồi, không bước nổi."



Tạ Lương Thành ngẩn người, tầm mắt theo bản năng quét xuống hai chân cô. Cặp chân được sườn xám che phủ hơi hơi uốn lượn, có vẻ oặt ẹo không vững.







Nam Tầm ngồi cạnh Tạ Lương Thành, nghiêng đầu ngắm anh. Từ trước đến nay anh luôn thích sạch sẽ, lúc này lại không hề cởi bộ quân phục đầy máu.



Ngẫm lại tình trạng kinh tâm động phách ban nãy, tâm trạng Nam Tầm trùng xuống. Cô mới chỉ gặp một lần, nhưng liệu ở thời điểm cô không biết, Tạ Lương Thành đã bao lần bị phục kích ám sát?



Tuy nhiên với bối cảnh khó khăn hiện tại thì chiến tranh là không thể tránh. Quân đội chém giết nhau, đời sống dân đen cũng chẳng tốt gì cho cam.



Cô đang ngẩn người, người bên cạnh bỗng lên tiếng: "Vẫn còn sợ?"



Nam Tầm lắc lắc đầu: "Em chỉ đang nghĩ, thời buổi loạn lạc bao giờ mới có thể chấm dứt. Em ghét chiến tranh, nó cướp đi sinh mạng của quá nhiều người."



Tạ Lương Thành lạnh lùng trả lời: "Từ xưa đến nay, mỗi lần thay đổi triều đại đều không thể thiếu hỗn chiến. Đây là hệ quả tất yếu."



Lời này ngoài ý muốn khiến cả toa trầm mặc.



...



Tận khi đoàn tàu vào tới địa bàn của Tiết Đại soái, mọi người mới hoàn toàn yên lòng.



Tạ Lương Thành cứu Tiết Đại soái một mạng trong cuộc đụng độ vừa rồi, nên hiện giờ ông ta vô cùng tín nhiệm Tạ Lương Thành. Đại soái, bốn đốc quân còn lại và các cấp phó của mình triển khai hội nghị khẩn cấp. Tiết Đại soái giao cho Tạ Lương Thành một nhiệm vụ bí mật.



Tàu đến ga, Tạ Lương Thành đứng dậy định rời đi thì chợt nhớ ra một chuyện, anh không khỏi nhìn về phía Nam Tầm.



Bị anh nhìn lâu, Nam Tầm bối rối: "Sao vậy anh?"



Anh không nói chuyện, trực tiếp cúi lại gần vòng eo cô xách lên vai.



Nam Tầm:...



Thế là, Tạ Lương Thành vẫn nhớ cô bị nhũn chân?



Nhưng qua lâu vậy rồi, cô sao còn nhũn được cơ chứ!



Quan trọng hơn là, mẹ nó sao phải dùng tư thế xí hổ này hả? Phải chăng để khi xuống tàu, hai người dính nhau sẽ tiết kiệm bớt kha khá không gian?



Đoàn người thi nhau ghé mắt nhìn, cảm thấy Tạ Lương Thành không giống ôm phụ nữ, mà như đang bế em bé.