Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 66 : Từ bỏ, cơ hội cuối cùng

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Editor: Norah



Beta-er: PaduC



Nam Tầm bọc chăn nằm liệt ở trên giường, đến khi ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn, cô mới xoay đầu lại. Tuy nhiên khi phát hiện là đại nhân quỷ bưng đồ ăn lại đây, cô lại vội vàng quay đầu về, tỏ vẻ hờn dỗi.



Phó Vũ hơi bất đắc dĩ, anh xới đầy cơm đến trước mặt Nam Tầm, dỗ dành: “Mạt Mạt, ăn cơm đi, đều là đồ ăn em thích nhất.”



Nói xong, anh đưa tay ôm toàn bộ tằm cưng trên giường lên, trực tiếp bưng bát cơm, múc một thìa lớn đút cho cô.



Nam Tầm vốn còn không muốn ăn, kết quả ngay lúc này bụng lại kêu lên ọt ọt.



Cmn, ngày hôm qua nướng bánh cả đêm, hôm nay trời vừa sáng lại nướng bánh áp chảo, cô liền ngủ thẳng đến giữa trưa, không đói bụng mới là lạ.



Nam Tầm ngoan ngoãn ăn thìa cơm kia, sau đó há miệng, chờ được đút tiếp.



Phó Vũ cười khẽ, đút cô ăn từng thìa từng thìa một, đến khi thấy đáy bát, anh lại đi xới thêm một bát nữa.



Nam Tầm ăn được nửa bát nữa, lúc thật sự ăn không vào nữa liền lắc đầu, vỗ vỗ bụng phình lên của mình: “No rồi.”



Phó Vũ xoa đầu cô, lại gần đặt một nụ hôn lên đôi môi đầy dầu của cô, sau đó thu dọn bát đũa rời đi.



Nam Tầm hạnh phúc nằm liệt ở trên giường, thuận tiện tán gẫu với Tiểu Bát: “Phó Vũ thật là một con quỷ nội trợ tốt, tay nghề nấu ăn đặc biệt hợp khẩu vị của ta.”



Hư Không Thú lập tức chọc phá bong bóng hạnh phúc của cô: “Ngươi đã quên đại nhân quỷ từng giết chết hai người, còn có một người bị hắn chỉnh thành bệnh thần kinh à?”



Nam Tầm: “… Bảo bối à, đang yên đang lành ngươi lại nhắc đến cái này để làm gì?”



Hư Không Thú hừ một tiếng: “Mặc kệ là thế giới nào, tình cảm không nên động thì ngươi cũng đừng động.”




Nam Tầm vội vàng gật đầu: “Ừm ừm, em hiểu hết rồi.”



Tô Hàm lại lặp lại lời dặn dò thêm mấy lần mới rời khỏi.



Chờ người đi rồi, Nam Tầm ngửi ngửi bột đen trong tay, hơi ghét bỏ mà nhăn mũi: “Thối thật, có phải đại sư Vô Trần cho thêm máu chó mực vào trong hay không?”



Hư Không Thú hơi ngạc nhiên: “Vậy mà ngươi còn biết máu chó mực? Giỏi lắm.”



Nam Tầm hừ một tiếng: “Xem thường ta phải không, ta còn biết Ma Thổi Đèn đấy. Trên người có ba ngọn lửa dương, một cái ở trên đỉnh đầu, hai cái ở trên bả vai, lúc đi đường ban đêm, nghìn vạn lần không nên quay đầu lại, nếu như bị quỷ thừa cơ thổi tắt ngọn lửa dương, sẽ bị quỷ câu hồn đi.”



Hư Không Thú nghe xong lời này lại có vẻ đăm chiêu.



Nam Tầm nghiên cứu bột đen và lá bùa trong tay một hồi, nghĩ dù sao đây cũng là tâm huyết của đại sư Vô Trần trước khi lâm chung, cứ vứt đi như vậy thì rất đáng tiếc, vì thế liền hỏi Tiểu Bát ở gần đây có chỗ nào có âm khí nặng.



Tiểu Bát chỉ một hẻm nhỏ âm khí khá nồng, Nam Tầm liền rắc bột Đào Mộc Tâm dọc đường, sau đó dán lá bùa kia ở trên đường đi qua.



Đến khi làm xong tất cả, Nam Tầm vỗ vỗ tay mình, tiếp tục xách theo mấy túi đồ ăn lên đường.



Còn chưa đến nhà cũ họ Phó, từ xa Nam Tầm đã thấy người đứng ở cửa.



Phó Vũ ra đón từ sau cửa, chủ động tiếp nhận đồ trong tay cô, nhưng anh vẫn đứng rất lâu mà không hề nhúc nhích.



Đôi mắt anh không xê dịch mà nhìn chằm chằm Nam Tầm, dường như đáy mắt có thứ gì đó đang điên cuồng tụ lại.



Nam Tầm hỏi: “Phó Vũ, anh sao vậy?”



Phó Vũ không nói gì, trực tiếp hành động vác cô lên, xoay người, lên lầu.