Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 85 : Đồ Lưu manh, còn muốn ôm ba cơ đấy

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Norah



Hư Không Thú: "Ây da, chuyện này không phải rất bình thường à. Ba Lệ Sâm ngươi cũng chưa từng chạm vào phụ nữ nhiều năm như vậy, vậy giờ chỉ động cái tình, ngươi còn không cho người ta động? Ngươi muốn ba ngươi nghẹn chết sao? Hơn nữa, không phải tự ngươi nhảy lên người hắn à?"



Nam Tầm: "Nhưng ta còn nhỏ như vậy, ta thật sự không ngờ được anh ta có thể nổi hứng với vóc người khô quắt như ta."



Hư Không Thú ôi chao một tiếng: "Đừng coi nhẹ bản thân, ngươi được ba ngươi nuôi rất khá, tuy tuổi nhỏ cũng đã trước lồi sau vểnh, là người đẹp nhỏ non tươi đấy."



Nam Tầm: "Tiểu Bát, ta thật sự muốn đập ngươi thành bánh."



Hư Không Thú không sợ hãi, còn hát lên: "Hãy đến đây, những tạo tác ~" *



*Một câu trong bài <>



Video vietsub của Dạ Yết 



Nam Tầm: "... Sao ngươi không lên trời, sánh vai cùng mặt trời luôn đi?"



Hư Không Thú lập tức phản đòn: "Sao ngươi không xuống nước, miệng đối miệng với rùa đen đi?”



Nam Tầm núp trong ngực Lệ Sâm giả chết, qua rất lâu mới buồn buồn kéo tay áo anh: "Ba, chân con tê quá, ba ôm con lên tầng đi."



Lệ Sâm khẽ cười, tiếng cười xuyên qua khoang ngực truyền tới trong tai Nam Tầm đang ghé sát ngực anh, lỗ tai cũng run theo nhè nhẹ.



"Đi thôi cục cưng, ba ôm con lên." Lệ Sâm bế cô bé trong ngực, bước chân có vẻ rất nhẹ nhàng.



Nam Tầm liền vội nói: "Ba thật là lợi hại, ôm con lên tầng mà cũng không thở dốc."



Lệ Sâm cười nói: "Cục cưng quá nhẹ, có ba cục cưng ba cũng ôm được."




Nam Tầm ha ha một tiếng: "Cưng à, người ném tiết tháo không phải ngươi, ngươi kích động làm cái gì?"



Hư Không Thú hơi chột dạ: "Chẳng qua người ta thấy kế sách này rất hay, sớm tiêu trừ giá trị ác niệm là có thể đi sớm mà."



Nam Tầm: "Vừa rồi ta chỉ đùa với ngươi, không ngờ ngươi nghĩ vậy thật. Sinh nhật mười sáu tuổi của ta còn chưa đến đấy, ngươi còn gấp gáp cho ta đi hiến thân. Tiểu Bát, ngươi giỏi lắm, không ngờ ngươi là con thú thú không tiết tháo như vậy."



Hư Không Thú hừ hừ: "Tiết tháo là gì? Ăn được không? Trong mắt ta chỉ có giá trị công đức, giá trị ác niệm của boss lớn tiêu tan hết rồi thì ta mới có thể nhận được giá trị công đức. Còn nữa, mười sáu tuổi mà nhỏ á? Nhỏ á? Đặt ở cổ đại là đã lấy chồng sinh con từ lâu rồi!"



Nam Tầm cũng học nó hừ hừ: "Ta nói cho ngươi biết, muốn ta hiến thân trước lúc trưởng thành, không có cửa đâu."



Đúng lúc một người một thú đang cò kè mặc cả thì hai học sinh nữ bàn trên bỗng nhiên cãi cọ ồn ào, trông thật kịch liệt.



Nam Tầm ngồi ở đằng sau hai người, hai người đó cãi nhau đến nỗi nước miếng còn bắn tung tóe đến trên mặt cô.



Suy nghĩ một lát, Nam Tầm đứng lên, định đi hòa giải.



Cô vừa mới kéo tay của cả hai học sinh nữ, còn chưa kịp làm gì thì đã bị hai người cùng đẩy ra.



Móng tay cô bé kia dài thật, nếu không phải Nam Tầm tránh đi đúng lúc, con mẹ nó mắt của cô đã bị chọc mù rồi. Tuy nhiên miệng Nam Tầm vẫn không tránh được bất hạnh, bị rách một đường.



Nam Tầm hít một hơi.



Môi lập tức đổ máu, đỏ đỏ rợn người, trông thật đáng sợ.



Nam Tầm dùng tay quệt môi, thấy mu bàn tay đầy máu.



Nhìn máu trên mu bàn tay, trong đầu Nam Tầm chỉ còn sót lại một ý nghĩ: Xong rồi xong rồi, Lệ Sâm phát hiện sẽ nổi bão.