Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 87 : Người ba tốt, ninja rùa

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Edit: PaduC/ Beta: Norah



Nam Tầm ôm gối của mình về phòng công chúa mà nhiều năm qua cô chưa từng ở. Tuy rằng cô vẫn luôn không ngủ ở đây, nhưng thím Lý vẫn tự giác quét tước sạch sẽ mỗi ngày.



Cô vừa ôm chăn lăn lộn trên giường, cảm thán một hồi độ thoải mái của giường, đúng lúc này, cửa bị gõ vang.



"Cục cưng, mở cửa."



Cái miệng nhỏ của Nam Tầm cong lên, ai bảo anh cướp đoạt quyền lợi của tôi, hôm nay anh tự ngủ một mình đi.



Nam Tầm nghe tiếng gõ cửa cốp cốp càng lúc càng nặng nề, đã tưởng tượng đến dáng vẻ Lệ Sâm mím môi mỏng thành đường thẳng, mặt không hề có cảm xúc nào, trong lòng cô càng lúc càng đắc ý. Có điều cô suy nghĩ một lát, vẫn đi ra mở cửa.



Nhìn Lệ Sâm đen mặt đứng ở cửa, Nam Tầm cười híp mắt nói: "Ba à, con đã lớn rồi, từ hôm nay trở đi con muốn một mình ngủ một phòng."



Lệ Sâm nhìn chân mày cô nhướng cao vì đắc ý, không nhịn được xoa trán. Xem ra ông già nói không sai, cục cưng của anh đến thời kì phản nghịch rồi. Thôi, cứ để cô chơi hai ngày, để cô bớt giận trước đã.



Vậy là Lệ Sâm thỏa hiệp: "Được rồi, trước hết cho con tự mình ngủ mấy ngày."



Anh nói chính là mấy ngày.



Nhưng Nam Tầm không chú ý, cô vui vẻ nhào lên giường, sau đó co vào trong chăn, bày dáng ngủ thật ngay ngắn, rồi nhếch miệng cười với Lệ Sâm: "Ba, đã muộn rồi, ba cũng đi ngủ đi. Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa cho con nha."



Lệ Sâm khe khẽ thở dài, đi tới kéo kín góc chăn giúp cô, cúi đầu hôn nhẹ lên miệng nhỏ của cô: "Cục cưng, ngủ ngon."



"Ba ngủ ngon." Nam Tầm vui vẻ cũng hơi ngửa đầu, chụt vài cái trên môi anh.



Nụ hôn này khiến hai người đều sững sờ.



Lệ Sâm kìm lòng không được mà cong khóe miệng, dịu dàng nói: "Mơ đẹp, cục cưng của ba."
Bác Vương đi theo, thím Lý dọn dẹp nhà bếp xong cũng đi rồi, trong phòng chỉ còn sót lại Lệ Sâm và Nam Tầm.



Một mình Nam Tầm ngồi trên ghế sofa xem ti vi, xem rất hăng say.



Lệ Sâm đi tới, bây giờ đã không có những người khác chướng mắt, anh có thể một mình nói chuyện tâm tình với cục cưng.



"Cục cưng, không giận ba nữa rồi hả?" Ngữ khí rất mềm mỏng.



Nam Tầm ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Không giận ạ, tại sao phải giận ba?"



Lệ Sâm thấy vẻ mặt cô thành khẩn, không giống nói cho có, anh càng thêm khẳng định cô đã bớt giận, liền xoa đầu nhỏ của cô: "Đi thôi cục cưng, đi tắm rồi ngủ."



Nam Tầm đã hiểu được là lạ, lập tức nói: "Chờ chút ba, có phải ba đã hiểu lầm gì không? Tuy con không tức giận, nhưng con vẫn muốn ngủ một mình."



Lệ Sâm nhất thời híp mắt lại.



"Ba, con sắp mười sáu tuổi rồi, mấy tháng nữa sẽ phải thi đại học, đã là người lớn, sao có thể vẫn ngủ cùng ba được?"



Lúc Nam Tầm vẫn là đứa bé con, cô sợ Lệ Sâm sinh cho cô một ổ anh chị em, sau đó dời sự chú ý khỏi người cô, rồi đến lúc nào đó lời cô nói sẽ không có trọng lượng, dùng tình thân tiêu trừ giá trị ác niệm gì đó sẽ là chuyện viễn vông. Vì vậy khi Lệ Sâm muốn ngủ cùng cô, cô thật vui vẻ, còn đặc biệt dính Lệ Sâm.



Nhưng sau đó cô hơi lớn chút, khoảng chín, mười tuổi, cô cảm giác mình đã kinh doanh tình cảm cha con này rất khá, dù Lệ Sâm có sinh em trai em gái cho cô thì vị trí của cô trong lòng Lệ Sâm cũng tuyệt đối là đứng thứ nhất. Vậy mà lúc Nam Tầm nói muốn ngủ riêng, Lệ Sâm ngược lại không vui.



Nam Tầm hỏi anh tại sao, Lệ Sâm nói một lý do rất đơn giản: Thói quen.



Sau đó thói quen này vẫn luôn giữ tới bây giờ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày nay không có Nam Tầm, chất lượng giấc ngủ của Lệ Sâm tụt dốc không phanh, ban ngày còn phải làm việc với cường độ cao, Nam Tầm nhìn cũng cảm thấy lo lắng không yên.



Lệ Sâm vì cô, gần như đã biến thành ninja rùa, đúng là một "người ba" tốt.