Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 98 : Giỏi, một chiêu này quá giỏi

Ngày đăng: 12:01 30/04/20


Editor: Norah



Beta-er: PaduC



Nam Tầm sờ sờ cái bụng đói meo của mình, nói với Tiểu Bát: "Nếu như Lệ Sâm còn chưa về nữa thì có lẽ ta sẽ chết đói mất."



Tiểu Bát nói: "Chỗ ta có Tích Cốc đan, nhưng ngươi ăn rồi thì rất có khả năng không ăn nổi cơm nữa."



Nam Tầm: "Vậy ngươi cho ta ăn một viên đi."



Tiểu Bát trả lời ngay lập tức: "Không được, ngươi ăn xong rồi mà lộ tẩy thì làm sao đây?"



Nam Tầm: "Chắc chắn không đâu, bụng ta lớn lắm, có ăn hai thùng mì cũng không thành vấn đề. Tiểu Bát tốt bụng ơi, ngươi cho ta ăn một viên đi ~"



Tiểu Bát: "... Được rồi."



Phụ nữ làm nũng thật sự khiến thú không thể nào từ chối.



Nam Tầm ăn xong Tích Cốc đan nhàm chán lăn lộn trên giường.



Tiểu Bát hỏi: "Người đang làm gì vậy?"



Nam Tầm nói: "Ta sợ thế giới sau không được ngủ trên giường lớn mềm mại thoải mái như vậy nữa."



Tiểu Bát ồ một tiếng: "Vậy thì nên ngủ nhiều một chút."



Nam Tầm hoảng hốt: "Tiểu Bát, sao ta nghe câu này mà thấy lòng hoảng hoảng."



"Đừng hoảng hốt nha, ta đã nghĩ kỹ thế giới sau rồi, ngươi sẽ sinh trong hoàn cảnh quá tốt không thể tốt hơn đâu." Tiểu Bát nói xong liền ngâm nga hát.



Nam Tầm có dự cảm không lành nhưng Tiểu Bát sống chết không chịu tiết lộ thế giới sau là gì.



Cũng không biết đã qua bao lâu, màn đêm buông xuống, cuối cùng Lệ Sâm cũng trở về.



Nam Tầm trông mong nhìn cửa, đợi cửa mở phát ra một tiếng kẽo kẹt, có tiếng người đi đến lộc cộc lộc cộc, thật muốn bổ nhào vào lòng anh.




"Giá trị ác niệm giảm xuống còn 1 điểm, cũng chỉ còn 1 điểm cuối cùng!" Giọng nói hưng phấn khác thường của Tiểu Bát bỗng chen vào đúng lúc này.



"Mau mau, mau tiếp tục đi, nói đủ loại lời âu yếm đi! Đừng có ngừng, đừng có ngừng!" Tiểu Bát kích động đến mức hận không thể tiếp quản miệng của Nam Tầm, nói tất cả lời tâm tình một lần thay cô.



Nam Tầm nghe thấy giá trị ác niệm giảm bớt, bỗng cảm thấy người mình nhẹ đi, còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.



Vì thế, cô không nghe theo Tiểu Bát mà trực tiếp ôm chặt người đàn ông trước mặt, nói có phần ngượng ngùng: "Lệ Sâm, con muốn ba."



Tiểu Bát:...!



Chết tiệt! Chết con mẹ nó tiệt!



Giỏi, chiêu này quá giỏi! Còn mở miệng cái gì nữa, trực tiếp cho yêu tinh đánh nhau luôn nha!



Quả nhiên câu này của Nam Tầm có tác dụng cực kỳ rõ ràng, Lệ Sâm hung hăng thở hổn hển, vội vã bế cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.



Yêu tinh đánh nhau được một nửa thì Tiểu Bát lại không nhịn được mà tru lên: "Thân ái, giá trị ác niệm về không rồi! Chúng ta thành công rồi!"



Nói xong lời này thì Tiểu Bát lại tiếp tục che chắn ngũ giác, vừa rồi nó chỉ báo một tin, không hề mở thính giác và thị giác, cho nên nó không nghe thấy gì mà cũng không nhìn được gì.



Nhưng cho dù vậy, Tiểu Bát kinh nghiệm phong phú đã đoán được tình hình chiến đấu của hai người đã đến giai đoạn nào, chắc là đang đánh đến lúc kịch liệt nhất lửa nóng nhất khó mà chia lìa, mặt đất rung rung, mây lành đang trôi, chim chóc hót vang liên tiếp.



Biết được giá trị ác niệm của Lệ Sâm đã được tiêu trừ, Nam Tầm hơi bất ngờ, vào giây phút đó, cô ôm chặt cánh tay Lệ Sâm.



Cám ơn anh, Lệ Sâm.



Tối đó, Nam Tầm ôm Lệ Sâm hắc hóa bên cạnh mà ngủ vô cùng ngon.



Lệ Sâm không ngủ, anh vẫn luôn nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt khi thì dịu dàng như nước, khi thì u ám nặng nề, nhưng không ngoại lệ chính là đều nhiệt tình như lửa.



Hôm sau, lúc Nam Tầm tỉnh lại thì đã không thấy Lệ Sâm đâu.



Nam Tầm giật giật chân, đinh đinh đang đang, dây xích vàng kia lại buộc trên chân cô.