Mây Và Gió

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Hôm nay là chủ nhật và Tuấn Phong phải đi học bù cho những tiết đã nghỉ khi hội thao diễn ra. Sau nhiều lần gọi điện, nhắn tin hay bắt chuyện với Phương Nhi không thành, thì Tuấn Phong cũng không muốn làm phiền cô nữa. Anh hy vọng sau khi hết giận thì cô sẽ mở lòng lại với anh.



Tuấn Phong vẫn ngồi sau ngắm nhìn tấm lưng và mái tóc của Phương Nhi, mái tóc đen nhánh được búi cao lên bằng sợi dây cột tóc màu nâu. Hết nhìn thì anh lại gục đầu trên bàn nhìn ra cửa sổ. Mấy bữa nay anh cũng chẳng còn hứng thú đọc sách hay chạy lên công ty như mọi bữa nữa.



“Vẫn chưa làm hòa à.” Nhật Thanh thì thầm.



Tuấn Phong nghe thấy nên quay đầu lại nhìn cậu ta. “Vẫn chưa.” Anh nói khẽ.



“Chiều nay bà Nhi mời mọi người tới nha chơi đó. Nhân tiện chuyện này thì ông làm hòa với bà ấy luôn đi.” Nhật Thanh ngỏ ý tham mưu.



Tuấn Phong khẽ cười. “Ừm.” Anh chỉ biết đáp như vậy, anh cũng không biết mình có được mời hay không.



Không phải Tuấn Phong tự mạn hay sĩ diện, mà thật sự những ngày qua thì Phương Nhi cứ trò chuyện về bữa tiệc với mọi người, trừ anh ra. Thậm chí cô còn không thèm nhìn mặt anh đến một lần. Tuấn Phong biết rằng Phương Nhi mời chung mọi người và có thể cô mời anh thông qua Nhật Thanh như lúc nãy, nhưng Tuấn Phong thấy mối quan hệ hiện tại thì liệu anh có nên vác mặt tới không. Anh không muốn bữa tiệc mất vui, nếu cô muốn mời anh thì có lẽ cô đã ngỏ lời như cái cách mà cô mời mọi người rồi.



Buổi học kết thúc, Tuấn Phong đóng cặp sách nhanh lại và chuẩn bị đi về. Phương Nhi lại lên tiếng mời mọi người một lần nữa. Hít một hơi thật sâu, Tuấn Phong bước ra lớp với đôi mắt đỏ hoe. Chạy xe về nhà, Tuấn Phong nghĩ nếu bây giờ anh và Phương Nhi không giận nhau, thì biết đâu mấy bữa học bù này anh đã chở cô đi về.



Bữa trưa với gia đình diễn ra vui vẻ như mọi hôm. Mẹ anh hỏi han mọi người về việc học và những chuyện bên lề khác. Rồi ba anh cũng chem vào hỏi tình hình của mọi người.



“Tuấn Phong, sao mấy bữa nay ba không thấy con tới công ty học việc.” Ông Tuấn Anh thắc mắc.



Tuấn Phong gượng cười rồi giả vờ nói láo. “Dạ con hơi mệt nên mấy bữa nay con nghỉ ở nhà.”



“Con vẫn giữ ý định cũ là đi làm luôn, chứ không học lên cao nữa sao.” Bà Kim Xuân nhắc lại.



Tuấn Phong lắc đầu. “Dạ không. Con nghĩ sau khi học xong thì sẽ đi làm luôn. Đằng nào công việc ở công ty thì con cũng đã nắm vững từ lâu rồi.”



“Ông nội kèm cặp anh như vậy, thì chẳng lẽ nào anh lại mù mờ.” Tuấn Kiệt chem vào.



“Anh đấy, sao anh không chịu lo học việc như anh trai mình đi. Cứ suốt ngày chơi thể thao rồi ca hát này nọ.” Bà Kim Xuân nhìn Tuấn Kiệt châm chọc.



Ông Tuấn Anh gắp miếng thịt gà to vào chén Thanh Vân. “Con gái ba có muốn tới công ty học việc như anh con không.”



Thanh Vân nghĩ đến việc ở cùng với Tuấn Phong thì cô vội mỉm cười. “Dạ con cũng muốn.” Nhưng cô đâu biết hai người sẽ ở hai công ty khác nhau.



“Vậy để ba sắp xếp cho con gái ba mỗi tuần đến học việc khoảng vài giờ nha.” Ông Tuấn Anh mỉm cười.



Thanh Vân mừng rỡ. “Dạ vâng, con cảm ơn ba.”



Bà Kim Xuân lo lắng. “Nhưng con phải nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha. Khi nào mệt thì cứ nghỉ, đừng cố làm gì. Đằng nào thì cũng đang học việc nên con cứ thoải mái đi.”



Tuấn Phong nhìn cô nhóc. “Mấy tuần đầu học việc mệt lắm đó nha em. Phải di chuyển giao nhận văn thư khắp tòa nhà. Rồi photo hay in ấn này nọ.”



“Mẹ nghĩ nên để con gái học việc ở văn phòng mẹ đi. Như vậy mẹ sẽ vừa kèm cặp, vừa có thể chăm sóc cho con.” Bà muốn tốt cho Thanh Vân. Chứ khi nghĩ đến cảnh Tuấn Phong bị ông nội hành hạ thì bà lại không chịu nổi.



Ông Tuấn Anh cũng đồng ý. “Anh nghĩ em quyết định như vậy là đúng. Con gái mình còn nhỏ nên chả cần phải làm những việc vất vả.”



Tuấn Kiệt lại chem vào. “Vậy sao lúc anh con vào học việc thì ba mẹ lại không nghĩ như vậy.”



“Vì lúc đó anh con bị ông nội quản lý trực tiếp nên ba mẹ đành bất lực.” Bà Kim Xuân đáp nhanh rồi tiếp tục châm chọc. “Anh nói hay lắm, không thấy mọi người đều đi học việc cả rồi sao, còn ngồi đó mà to mồm.”



Tuấn Kiệt nhăn nhó. “Hai người có phải là ba mẹ của con không vậy.”



“Không.” Hai vợ chồng đồng thanh đáp.



Tuấn Phong bào chữa cho ông nội mình. “Không phải ông nội hành hạ con đâu. Chẳng qua là ông nội muốn tốt cho con, muốn con hiểu rõ tính chất công việc của mọi người, muốn con hiểu để kiếm ra được đồng tiền không phải là dễ.”


Thanh Vân nhỏ nhẹ đáp. “Dạ vâng.” Cô muốn biết hôm qua mình có làm gì quá hay không. “Tối qua em quậy lắm sao anh.”



“Không.” Tuấn Phong nói thật. “Em chỉ nói lớn thôi. Em còn ra sức bảo vệ anh trước ba mẹ nữa.”



Thanh Vân mừng rỡ trong lòng. “Vậy là em không làm cái gì sai hết đúng không anh.”



Tuấn Phong ừm một tiếng. “Cô nhóc của anh không làm gì sai hết.”



Tới trường, Tuấn Phong bước vào lớp. Nụ cười trên môi anh dập tắt nhanh chóng và thay vào đó là bộ mặt lạnh lùng. Phương Nhi đã nhìn anh sau bao nhiêu ngày không thèm để ý, nhưng đó không phải là một cái nhìn thân thiện, mà là một cái liếc mắt sắc như dao. Ngay cả Nhật Thanh cũng nhìn anh đầy khó chịu. Chỉ có Tuyết Vân và Như Ý thì nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên.



Tuấn Phong biết vì sao nên anh cũng chả bận tâm làm gì. Anh vẫn ngồi mơ mộng và nhìn ra cửa sổ. Những tiết học bù trôi qua và đến giờ trưa, Tuấn Phong quyết định ở lại trường mà không chạy về nhà như năm trước.



Tuấn Phong dẫn hai em mình xuống căn tin dùng cơm, đây là lần đầu tiên anh dùng cơm trưa ở đây. Căn tin của trường vô cùng rộng lớn và sang trọng, những chiếc bàn gỗ dài, cùng với những chiếc ghế bắt kèm theo nó. Điều hòa mở liên tục cùng với quạt. Những thức ăn và thức uống được đội ngũ nhà bếp của trường trưng bày ra trông rất đẹp mắt.



Ba người mua ba suất cơm rồi tiến ra bàn ngồi. Tuấn Kiệt muốn xin qua ăn chung với bạn nên Tuấn Phong vội gật đầu đồng ý. Rồi Tuấn Phong thấy Phương Nhi và các bạn mình cũng ăn cơm ở đây.



Thấy Tuấn Phong, Phương Nhi phân vân không biết nên tới ngồi chung hay là ngồi riêng. Cuối cùng cô quyết định ngồi ở một bàn khác. Nhật Thanh cũng ngồi cùng với Phương Nhi và nhìn sang Tuấn Phong.



“Anh đẹp trai.” Bích Hân bất ngờ tiến tới. “Lại gặp anh ở đây rồi.”



“Chào em.” Tuấn Phong khẽ cười.



Thanh Vân cũng mở lời. “Chị.”



“Em học bù sao.” Tuấn Phong ngạc nhiên khi thấy Bích Hân ở đây ăn cơm.



Bích Hân cầm khay cơm mỉm cười. “Em có thể ngồi ăn cùng với anh được không.”



Tuấn Phong nhếch môi cười. “Đây đâu phải nhà anh. Bàn này là bàn chung mà.”



Bích Hân đặt khay cơm trên bàn và ngồi xuống. “Anh vẫn đanh đá như hôm nào nhỉ.” Bích Hân bắt đầu khưi chuyện. “Sao anh với chị Nhi không ngồi cùng. Bộ hai người giận nhau sao.”



Tuấn Phong thản nhiên đáp. “Đúng rồi, chị ấy giận vì anh đi cà phê với người con gái khác.” Anh muốn chọc ghẹo cô nhóc thư viện.



Bích Hân tưởng thật nên mỉm cười. “Vậy thì em sẽ rủ anh đi cà phê nhiều hơn.”



“Thấy anh với chị Nhi chia tay thì em mừng lắm sao.” Tuấn Phong ngạc nhiên khi nghe Bích Hân nói vậy.



“Tất nhiên là mừng rồi.” Bích Hân không ăn mà cứ mỉm cười. “Chả phải em nói, em thích anh rồi đó sao.”



“Hết thi cờ tướng rồi mà ta.” Tuấn Phong quay sang Thanh Vân. “Em ăn được không.”



Thanh Vân gật đầu. “Dạ được anh.”



Tuấn Phong lo lắng. “Anh sợ cơm ở đây em ăn không quen.”



Thanh Vân khẽ cười. “Em dễ ăn mà anh.”



“Chính vì vậy anh mới lo.” Tuấn Phong bĩu môi.



Nói chuyện một hồi thì Tuấn Phong thấy Quốc An đi tới chỗ Phương Nhi. Hai người vừa cười, vừa nói cái gì đó. Tuấn Phong bất chợt nắm chặt đôi đũa, anh thở dài để lấy lại bình tĩnh. Rồi anh thấy Quốc An ngồi xuống bên cạnh ăn cơm cùng với Phương Nhi.



Tuấn Phong cảm thấy rất bực bội, mỗi lần nhìn qua thấy hai người họ cười với nhau, thì anh lại thấy tim mình như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Mỗi phút giây hai người họ ngồi bên nhau, là mỗi phút giây anh cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa.



Cảm thấy ăn không vào, Tuấn Phong ngồi đợi Thanh Vân ăn xong thì dẫn cô lên thư viện của trường. Mọi biểu cảm của Tuấn Phong vừa rồi khiến cho Bích Hân hơi khó hiểu, cho đến khi cô vội đi mua nước để lên thư viện thì bắt gặp Quốc An và Phương Nhi đang ngồi cùng với nhau. Lúc này thì cô đã biết lý do vì sao.