Mây Và Gió
Chương 12 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Đúng như lịch trình, sáng hôm nay cả lớp Tuấn Phong đã tụ tập trước cổng trường từ sớm. Ai nấy cũng đều chuẩn bị hành trang đầy đủ cho chuyến đi chơi ba ngày ở thành phố Đ.
Tuấn Phong được tài xế chở đến, anh kêu bác tài đỗ xe từ xa rồi đi bộ tới trường. Tối hôm qua anh giả vờ nói lớn với mọi người sẽ đi đến thứ hai mới về, anh thấy mặt cô nhóc xụ xuống rõ, chủ nhật này mà anh bất thình lình xuất hiện thì chắc cô nhóc sẽ ngạc nhiên vô cùng, nghĩ đến đây thì Tuấn Phong lại thấy hớn hở trong lòng.
Mọi người lên xe, Tuấn Phong đi xuống dãy ghế ở dưới cùng. Nhật Thanh thấy vậy nên cũng đi theo. Cuối cùng, hàng ghế bốn người này chỉ có hai người ngồi. Thầy Quang chủ nhiệm bắt đầu căn dặn những quy định và các phép tắc khác cho các học sinh. Sau đó cô Tuyết dạy sử, người được thầy Quang mời đi cùng để nhằm bảo đảm an toàn cho các bạn nữ, cô đứng lên giới thiệu về các địa điểm trong lịch trình mà lớp sẽ tham quan.
Sau nhiều giờ đồng hồ đi xe thì mọi người cũng tới nơi. Thầy Quang và cô Tuyết chọn hostel C là nơi lưu trú của lớp. Xe vừa mới dừng lại thì mọi người hối hả chạy ra la hét ầm ĩ. Không phải là lần đầu mọi người tới đây, mà là lần đầu được đi chung với bạn mà không có gia đình quán xuyến. Chả có gì tuyệt vời bằng việc đi du lịch với lũ bạn của mình.
Thầy cô làm thủ tục đăng ký xong thì bắt đầu đến việc mọi người giành nhau khu phòng mình ở. Hostel C được xây dựng rất độc đáo, những chiếc phòng tựa như những chiếc thùng phi gỗ đựng rượu ngày xưa, được sơn phủ lên với nhiều màu khác biệt nằm nối tiếp nhau. Ở trước các ngôi phòng là nơi để mọi người quây quần hoặc nhóm lửa để tụ tập vui chơi ban đêm. Điều đó khiến mọi người rất háo hức.
Tuấn Phong và Nhật Thanh ở chung phòng với nhau. Phương Nhi thì ở cùng với Ngọc Quyên. Phòng hai người cách nhau rất xa, người ở đầu và người thì ở cuối, giống như hoàn cảnh của hai người lúc bấy giờ. Để dễ bề quán xuyến thì phòng thầy Quang với cô Tuyết nằm ở giữa, ngăn cách hai gian phòng nam và nữ ra riêng biệt. Thầy Quang sẽ ở cùng với Hữu Nhân, còn cô Tuyết thì ở cùng với Ngọc Quỳnh.
Sau khi cất hành lý thì mọi người bắt đầu đi tham quan và trước tiên thì sẽ đi ăn lót bụng trước. Tuấn Phong vẫn vậy, anh vẫn nhìn Phương Nhi từ phía sau và cô thì vẫn đang mỉm cười cùng với bạn bè. Sau khi ăn xong thì mọi người đi lên thiền viện T, nơi đầu tiên của lịch trình.
Tuấn Phong rất vui khi lại được đặt chân đến đây, mỗi lần tới anh đều mang một cảm giác chung, đó là an nhiên và tự tại. Anh cảm thấy thoải mái trong lòng, mọi ưu phiền đều tan biến trong thoáng chốc. Không như những bạn khác, người thì đang chụp ảnh, người thì vào chiêm bái, Tuấn Phong chỉ đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào. Đợi bạn mình hành lễ xong thì anh mới vào chiêm bái một mình. Rồi anh đi dọc giữa những hàng thông và anh lại thấy mọi người.
Ở đâu có cảnh đẹp, ở đó có người tự sướng, Tuấn Phong nghĩ thầm.
Tiếp tục đi thẳng xuống hồ T, nơi làn nước yên ả giữa quan cảnh nhộn nhịp. Xa xa là những chiếc thuyền đang ngang dọc trên mặt hồ, Tuấn Phong khẽ cười trong vô thức.
Anh ước gì mình là mặt nước, để em lướt bên trên mãi chẳng rời, Tuấn Phong suy nghĩ. Anh ước gì em là mặt hồ, để anh nguyện làm bờ bao bọc lấy em.
“Quá đẹp.” Nhật Thanh nói lớn.
Tuấn Phong quay lại và thấy cậu ta đang nhìn vào máy ảnh. Anh ngầm đoán. “Chụp lén hình Phong đúng không.”
“Ai nói.” Nhật Thanh đanh lại. “Chẳng qua là tôi chụp cảnh nhưng dính ông vào thôi.” Nhật Thanh giả vờ. “Tự nhiên dính vào làm xấu cả bức hình.”
Tuấn Phong biết tính của Nhật Thanh nên khẽ cười. “Cho Phong coi với.”
Nhật Thanh nhếch môi cười rồi đưa máy ảnh cho Tuấn Phong. Bức hình chụp anh đang đút tay vào túi quần, ánh mắt thì nhìn xa xăm phía trước, bức hình phải nói thật sự rất đẹp.
“Đẹp vậy ta.” Tuấn Phong khẽ cười.
Nhật Thanh hớn hở. “Tôi chụp mà sao không đẹp cho được.”
“Không.” Tuấn Phong giả vờ chọc ghẹo. “Ý Phong nói là Phong làm mẫu quá đẹp.” Anh đưa máy ảnh lại cho Nhật Thanh. “Nhờ Phong mà bức hình mới đẹp như vậy đó.”
Tuấn Phong bất ngờ khi thấy phương pháp giảng dạy của thầy mình. “Em thấy thầy chả như những giáo viên khác. Hèn gì cả trường ai cũng thương mến thầy cả.”
“Giờ nói thầy nghe. Tình cảm của em với Nhi như thế nào.” Thầy Quang nhắc lại.
Tuấn Phong bất ngờ khi thầy vẫn còn nhớ. Anh nói thật. “Dạ đang xích mích thầy ạ.”
“Vì Thanh Vân đúng không.” Thầy Quang khẽ cười.
“Ủa tại sao lại vì Thanh Vân. Em gái em thì liên quan gì đến việc này, em không hiểu.” Tuấn Phong thắc mắc khi vì sao cô nhóc dính vào chuyện này.
Thầy Quang rít một hơi cuối cùng rồi vứt điếu thuốc. “Phụ nữ mà em, họ hay ghen vớ vẩn lắm. Thầy thấy từ khi Vân đi học thì em không còn chở Nhi đến trường nữa.”
Tuấn Phong hết sức thắc mắc khi chuyện gì thầy mình cũng biết. “Sao chuyện gì thầy cũng biết vậy.”
Thầy Quang uống một ngụm bia. “Học trò cưng của thầy, mà thầy không biết sao được.”
“Em thật sự không biết Nhi nghĩ gì. Cô ấy cứ im lặng nên em đành im lặng theo.” Tuấn Phong thở dài.
Thầy Quang nhíu mày. “Em làm như vậy là sai rồi. Một số người phụ nữ khi giận thì họ sẽ im lặng. Và khi họ im lặng thì họ muốn người đàn ông tới an ủi và năn nỉ tha lỗi. Em im lặng như vậy thì hèn gì.”
Tuấn Phong uống cạn lon bia. “Em biết mình sai. Nhưng cô ấy cứ nhõng nhẽo rồi cư xử như vậy thì em không thích chút nào.” Anh nói thật. “Chẳng lẽ vì một mẫu thuẫn nhỏ như vậy, mà cô ấy im lặng rồi đi chơi với người con trai khác, thì sau này tụi em cưới về sẽ như thế nào.”
Thầy Quang ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu ra mọi chuyện. “Phương Nhi khá giống vợ cũ của thầy. Cô ấy cũng giận hờn khi thấy thầy thường xuyên đi với những giáo viên nữ khác. Nhưng cô ấy đâu hiểu rằng, có thể họ đi chơi với người phụ nữ khác nhưng họ không lăng nhăng và trong đầu họ chỉ có duy nhất là vợ mình. Đàn ông chung tình khác với đàn ông phụ bạc ở chỗ đó.” Thầy nhìn sang Tuấn Phong. “Rồi em định cư xử như thế nào.”
Tuấn Phong thở dài. “Em cũng chả biết nữa thưa thầy. Em thích Nhi thật sự nhưng em nghĩ đến cảnh cô ấy như vậy thì lại không muốn làm hòa.”
“Biết đâu Nhi chỉ muốn chọc tức em thì sao. Hoặc Nhi nó vô tư không suy nghĩ thấu đáo như em chẳng hạn.” Thầy Quang đưa ra những ý kiến của mình.
Tuấn Phong cười trong đau khổ. “Đấy là vấn đề của em đó thầy. Sau này muốn chọc tức em rồi lại đi với người đàn ông khác sao. Còn vô tư, có thể cô ấy vô tư thật, nhưng em thì lại ích kỷ. Thầy biết đó, em cũng như bao người con trai khác, em chỉ muốn người yêu mình là duy nhất của mình thôi.” Tuấn Phong hít một hơi thật sâu. “Không phải em không cho cô ấy đi chơi với bạn, em không ích kỷ đến mức như vậy. Nhưng cái gì cũng phải có chừng mực thôi chứ, cô ấy đâu cần nhất thiết phải đi chơi nhiều lần với Quốc An.”
“Phương Nhi đi chơi với Quốc An à.” Thầy Quang ngạc nhiên rồi an ủi. “Không phải thầy xử bậy nhưng nếu đã hai đứa đều có những tính cách trái ngược như vậy, thì sau này như em nói, cưới về sẽ không tốt đâu. Yêu thì phải vì người kia mà nhường nhịn cho nhau, như vậy thì mới bền vững được.”
“Nhưng em vẫn thích cô ấy.” Tuấn Phong cười khẩy bản thân mình.
Thầy Quang vỗ vài học trò mình. “Vậy thì em cứ nhẫn nại mà đi theo tiếng gọi của con tim đi. Biết đâu Phương Nhi sẽ trưởng thành lên thì sao. Có thể sau này em sẽ đau khổ hơn nhưng ít nhất thì em đã cố hết sức và em không phải là người buông tay đầu tiên.”
Tuấn Phong cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm sau khi tâm sự hết nỗi lòng với thầy mình. Anh nghĩ mình sẽ làm như lời thầy nói. Thà làm mình đau khổ còn hơn sau này hối tiếc về một người đã qua.