Mây Và Gió
Chương 14 :
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Giờ cơm trưa đã đến, Tuấn Phong đi nhanh vào phòng ăn sau khi ở công ty về. Anh thấy cô nhóc vẫn đang mang đồng phục học việc đứng trong bếp phụ mẹ mình.
Không biết hôm nay cô nhóc nấu món gì ta, Tuấn Phong nghĩ thầm.
Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm, Tuấn Phong liên tục gắp món thịt luộc mà cô nhóc đảm nhận. Cũng chỉ là luộc thịt bình thường thôi nhưng anh không biết vì sao nó ngon lạ kỳ, ngon hơn những miếng thịt luộc khác.
“Em học việc như thế nào rồi.” Tuấn Phong hỏi thăm tình hình cô nhóc.
Thanh Vân buồn rầu. “Em chả làm gì cả. Mẹ không cho em làm gì hết.”
Bà Kim Xuân phân bua. “Mẹ có nhờ con photo tài liệu với sắp xếp lại các văn bản mà.”
“Con gái ba làm như vậy là được rồi. Học việc mà, cần gì phải làm nhiều.” Ông Tuấn Anh chem lời vào bênh vợ mình.
“Nhưng ngày xưa con thấy anh Phong học việc khổ lắm mà.” Thanh Vân muốn được trải qua những gì Tuấn Phong làm.
Ông Tuấn Anh chống chế. “Nó là đàn ông thì phải khác chứ con.”
Thanh Vân tò mò nhìn Tuấn Phong. “Ngày xưa anh học việc như thế nào, anh kể rõ hơn cho em đi.” Thật ra là cô đã biết rồi nhưng vẫn muốn hỏi.
Tuấn Phong bắt đầu nhớ lại và thuật hết mọi chuyện cho Thanh Vân nghe. Sau khi bà nội mất thì anh là niềm vui duy nhất của ông nội. Cũng chính vì vậy mà ông luôn kèm cặp anh mọi lúc, mọi nơi, từ ở nhà cho đến văn phòng công ty, lúc đi dạo hay đi nhậu với mấy ông bạn già. Anh chả khác gì là bản sao của ông.
Chuyện học việc của anh bắt đầu từ năm lên bảy tuổi. Một bữa đi học, bữa còn lại thì Tuấn Phong ở công ty với ông mình. Anh bắt đầu từ việc nhận biết các ký tự sổ sách, các mã số, mã hiệu viết tắt của các văn bản hoặc tài liệu của công ty.
Sau một thời gian nằm lòng được tất cả, anh được ông nội cho sắp xếp lại hồ sơ ở trong văn phòng của ông và ở phòng lưu trữ. Cảm thấy anh thành thạo, ông tiếp tục cử anh ra làm ở bộ phận giao nhận. Thế là lúc đó công ty có một chú nhóc lăn tăn chạy khắp nơi trong tòa nhà để giao văn thư.
Ngoại trừ những chức vụ lớn thì mọi nhân viên khác đều không biết anh là cháu của ông nội và ông cũng giả vờ nói anh là con trai trợ lý của mình. Ông làm như vậy nhằm mục đích muốn mọi người đối xử với anh một cách thực tình hơn.
Có bữa ông nội hỏi anh. “Con đi quanh các phòng ban như vậy thì có biết ai siêng năng làm việc, ai nhát làm không.”
Bất ngờ vì câu hỏi, những lần sau khi đi qua phòng ban nào thì Tuấn Phong đều quan sát kỹ càng. Nhân viên nào làm việc riêng, nhân viên nào lo tám chuyện, anh đều về thưa lại chuyện với ông nội.
Ông nhìn anh lắc đầu. “Sau này khi con làm sếp thì nên đề phòng những thằng lên mách lẻo. Làm sếp thì phải có bản lĩnh, phải biết cách quản lý nhân viên của mình, phải biết cách quan sát và nhận thấu được tình hình. Con mà nghe theo lời những tên mách lẻo thì đồng nghĩa với việc con không có năng lực, con sẽ bị nó đè đầu cưỡi cổ và dắt mũi.”
Không chỉ lần đó mà nhiều lần sau nữa, Tuấn Phong được ông nội dạy cho rất nhiều bài học và lần nào thì anh cũng bị đem ra làm ví dụ. Sau nhiều năm chạy việc vặt, Tuấn Phong được ông nội chuyển sang bộ phận hành chính nhân sự. Anh bắt đầu tìm hiểu về luật khi mười lăm tuổi. Nhiều lúc Tuấn Phong cảm thấy rất mệt mỏi, anh thấy mình còn quá nhỏ nhưng ông nội cứ nhồi nhét vào đầu anh quá nhiều thứ và anh đâu thể hiểu hết được những vấn đề đó.
Năm lên mười sáu tuổi, Tuấn Phong được ông nội cho qua phòng kế hoạch và chiến lược. Anh bắt đầu tiếp thu những kiến thức mới thì ông nội qua đời. Bơ vơ, sụp đổ, giờ anh muốn được ông nội la mắng vì ngu dốt cũng không được nữa.
Tuấn Phong bắt đầu được các trợ lý của ông nội tiếp tục hướng dẫn, vì không muốn phụ công sức của ông nên anh chăm chỉ suốt ngày đêm. Anh muốn mình là một thằng cháu trai xuất sắc của ông nội. Cũng vì vậy mà anh không có cái gọi là tuổi thơ, anh quá già so với mọi đứa trẻ khác.
“Vậy thì anh chắc biết được nhiều lắm ha.” Thanh Vân khẽ cười khi nghe xong câu chuyện.
Tuấn Phong lắc đầu. “Anh chả biết được gì nhiều cả. Nói về luật thì anh chả biết một chút gì. Sau một thời gian tìm hiểu thì ông nội bảo anh việc đó đã có luật sư của công ty lo. Về kinh tế tài chính thì ông bảo đã có hàng chục bộ phận phía dưới đảm nhận. Tương tự những vấn đề khác, tất cả đều có các bộ phận riêng đảm nhiệm.”
“Vậy thì ông nội bắt anh học việc nhiều như vậy để làm gì.” Tuấn Kiệt thắc mắc.
Tuấn Phong khẽ cười. “Lúc đầu thì anh tưởng ông nội bắt anh như vậy là vì muốn anh tiến bộ, muốn anh hiểu được từng ngóc ngách của mỗi công việc. Nhưng sau khi ông nội mất thì anh mới nhận ra một điều, ông nội bắt anh như vậy chỉ vì muốn anh ở bên cạnh ông mà thôi.”
Ông Tuấn Anh thở dài. “Lúc ba được ông nội cho học việc là sau khi ba tốt nghiệp xong đại học. Ba vào công ty và chả bao giờ được ông nội nói một tiếng nặng nhẹ. Ông nội chỉ gật đầu và lắc đầu để bày tỏ quan điểm với kết quả công việc của ba làm. Điều ba muốn nói là ông nội rất thương con.”
“Thực chất sau nhiều năm ở bên cạnh ông nội thì con nhận ra rằng, thứ ông nội dạy và truyền tải cho con là cách đối nhân xử thế. Cách quản lý nhân sự không chỉ bằng kỷ cương, mà còn quản lý bằng cái tâm, cái nhân của mình.” Tuấn Phong nói thật suy nghĩ của anh.
“Biết thế thì ngày xưa mẹ cho thằng Kiệt đi theo ông nội luôn cho rồi.” Bà Kim Xuân ngỏ ý chê bai.
Tuấn Kiệt bĩu môi. “Con làm gì có được diễm phúc như vậy. Lúc nào ông nội cũng Tuấn Phong với Phong bé bỏng của ông mà thôi. Ngay cả việc nhậu thì ông nội cũng rủ anh Phong, chứ có bao giờ rủ con theo đâu.”
“Nói đến vụ nhậu mới nhớ.” Bà Kim Xuân nhìn sang chồng mình. “Ông nội nghĩ gì khi thằng Phong có bảy tuổi mà đã cho uống bia.”
Tuấn Phong bảo vệ cho ông mình. “Không phải như mẹ nghĩ đâu. Ông nội bảo nếu biết cách uống bia thì sẽ rất tốt cho cơ thể. Mỗi lần nhậu thì ông nội chỉ cho con uống một, hai ly thôi.”
Bữa cơm sau đó qua đi, Tuấn Phong lên thay đồ rồi chở cô nhóc đi học. Sau vụ đi chơi ở thành phố Đ về, thì cảm xúc của anh khi thấy Phương Nhi không còn như xưa nữa, mà càng ngày càng nặng nề hơn.
Cảm giác thích người không thích mình là một cảm giác giống như đang lăn mình trong kẽm gai. Dù biết đau nhưng vẫn cố lăn tròn mà không chịu thoát ra.
“Ba mẹ đúng là trời sinh một cặp.” Tuấn Kiệt bĩu môi khi thấy ba mẹ mình đóng kịch với nhau như thật.
Bà Kim Xuân gắp miếng thịt. “Chúc mừng sinh nhật con. Xem như miếng thịt này là quà đi.”
Ông Tuấn Anh cũng nhanh trí. “Ba cũng chúc mừng sinh nhật con. Xem như những cọng rau này là quà đi.”
Tuấn Phong ngơ ngác nhìn ba mẹ mình. “Con cảm ơn ba mẹ. Con mừng đến nỗi cười không được luôn này.”
Thanh Vân nhìn Tuấn Phong cười tít mắt. Ăn xong, Tuấn Phong kêu taxi rồi cùng Tuấn Kiệt với Thanh Vân đi tới nhà hàng C, nơi anh vừa mới nhắn tin cho mọi người. Vào ngồi trong phòng VIP mới đặt, Tuấn Phong trò chuyện với hai em mình để chờ mọi người đến.
“Ít bữa đến đại hội văn nghệ.” Tuấn Phong nhìn hai em mình. “Hai em có đăng ký tham dự không.”
Tuấn Kiệt khẽ cười. “Dạ có anh. Em với Vân đăng ký tiết mục song ca.”
“Em không đăng ký đơn ca như hồi cấp hai à.” Tuấn Phong thắc mắc.
“Dạ không anh. Em thi song ca với chị Vân. Còn đơn ca để cho mấy bạn khác đăng ký.” Tuấn Kiệt đáp nhanh.
Tuấn Phong nhìn cô nhóc. “Em định hát bài gì.”
Thanh Vân ngại ngùng. “Bí mật, em không nói với anh đâu.”
Tuấn Kiệt tiết lộ cho anh mình. “Chị Vân sẽ đánh đàn nữa đó nha.”
“Vậy sao, lâu rồi anh cũng chưa nghe cô nhóc đánh đàn lại.” Tuấn Phong nhìn Thanh Vân. “Hay ngày mai em đánh cho anh nghe đi.”
“Thôi.” Thanh Vân đỏ mặt. “Lâu ngày em chưa đánh lại nên có nhớ gì đâu.”
Tuấn Phong biết cô nhóc ngại nên không ép nữa. “Vậy khi nào em tập nhuần nhuyễn lại thì đánh cho anh nghe.” Anh nhìn Tuấn Kiệt. “Nếu vậy thì màn song ca của tụi em nhất rồi còn gì. Vân mà đánh đàn thì có nước cả hội trường bị hớp hồn theo.”
“Anh chọc em hoài.” Thanh Vân e thẹn.
Một lúc sau thì mọi người cũng tới đông đủ, Nhật Thanh, Như Ý và Tuyết Vân đi taxi tới cùng với nhau, Bích Hân thì tới cuối cùng. Ai cũng ăn mặc sang trọng và lịch sự, chỉ có Tuấn Phong, nhân vật chính của tối nay thì lại ăn mặc xuề xòa.
Như Ý và Tuyết Vân thì tặng cho Tuấn Phong một cặp bút đắt tiền. “Tụi tôi hy vọng Phong sẽ thành công trong công việc sau này.”
“Đi học chả bao giờ mang bút. Lúc nào cũng phải mượn bà Ý với bà Vân.” Nhật Thanh nói móc Tuấn Phong.
Bích Hân thì tặng chiếc đồng hồ. “Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Tuấn Phong mỉm cười. “Cảm ơn em nha.”
“Em thấy anh không mang đồng hồ nên em mua tặng.” Bích Hân nói lý do cô mua quà.
“Đồng hồ đắt tiền dữ ta.” Nhật Thanh nhìn Bích Hân. “Khi nào tới sinh nhật anh thì em nhớ đi nha.”
Tuấn Phong bặm môi. “Quà của Thanh đâu.”
“Đây.” Nhật Thanh liếc mắt. “Làm gì mà đòi ghê vậy.”
Tuấn Phong mở ra thì thấy trong hộp là một chiếc bánh kem nhỏ xíu, chỉ đủ cho một người ăn. “Thanh biết ý ghê nha. Biết Phong không có bánh kem nên đem tới chứ gì.”
“Biết gì.” Nhật Thanh nói thật. “Tôi chả biết mua gì cả, thôi mua đại cái bánh kem này cho ông.” Anh cố tình chọc. “Vừa rẻ tiền, vừa dễ xách theo.”
Bữa sinh nhật của Tuấn Phong diễn ra trong đầy hạnh phúc.
Thanh Vân thấy chiếc đồng hồ của Bích Hân tặng mà hơi buồn. Đến khi ngày mai cô không thấy Tuấn Phong đeo thì liền thắc mắc hỏi. “Sao anh không đeo đồng hồ của chị Hân tặng.”
Tuấn Phong đáp lại. “Anh không có thói quen mang đồng hồ. Trước nay anh muốn xem giờ thì đều lấy điện thoại ra coi cho khỏe.”
Nghe xong thì Thanh Vân lại vui lên, cô càng vui hơn khi thấy Tuấn Phong đã thay ví mới, chiếc ví của cô tặng anh. Chả có gì vui bằng việc người mình thích dùng đồ của mình tặng.