Mây Và Gió

Chương 26 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Sau một hồi rong ruổi trên đường thì Thanh Vân cuối cùng cũng tới chỗ cây ước nguyện. Cởi mũ bảo hiểm ra, cô bước chậm tới gốc cây ngồi xuống. Để chạy được xe máy tới đây, đó là cả một quá trình gian nan và đầy hiểm nguy của cô.



Lúc đầu là những lần tai nạn khi tập đi xe máy, hết té xe thì lại đâm vào cái gì đó. Lần nặng nhất là cô phải nhập viện vì bị cướp ga và đâm thẳng vào tường. May mắn là cô chỉ bị thương tích nhẹ. Ba mẹ và ngay cả Tuấn Kiệt đều ngăn cản và không cho cô tập xe máy nữa. Họ không muốn thấy những vết trầy xước và sưng tấy trên tấm thân thể ngọc ngà của cô.



Với sự năn nỉ, cộng với sự cương quyết của mình, Thanh Vân cuối cùng cũng xoa dịu và được ba mẹ tiếp tục cho phép tập xe máy. Ba mẹ ngỏ ý mua xe ga cho cô dễ tập hơn, vì chiếc xe 67 tay côn này rất khó đi. Nhưng Thanh Vân lại không chịu, cô chỉ nằng nặc muốn đi chiếc xe này thôi. Đơn giản là vì nó chứa đựng nhiều kỷ niệm giữa cô và Tuấn Phong. Những tháng ngày anh chở cô đi học hoặc đi chơi. Thứ duy nhất gắn liền giữa Tuấn Phong và cô, điều mà anh không thể mang theo sang bên Mỹ.



Được Tuấn Kiệt tập chạy xe một thời gian thì Thanh Vân cũng có thể đi thành thạo. Ba mẹ không cho cô chạy xe máy tới văn phòng vì đường xá quá nguy hiểm. Hết cách, Thanh Vân đành năn nỉ Tuấn Kiệt bảo trợ. Cuối cùng thì ba mẹ cũng chấp nhận cho cô đi xe máy, với điều kiện Tuấn Kiệt phải ở ngồi sau lưng giám sát.



Thế là hằng ngày Thanh Vân đều chở Tuấn Kiệt tới văn phòng và đi về lại nhà. Hai lần cô xém đâm vào người ta và hàng tá lần người ta xém đâm sầm vào cô. Tuấn Kiệt ngồi sau mà tim muốn văng ra ngoài. Anh chỉ biết lắc đẩu rồi nhìn cô trong sợ hãi.



“Giao chìa khóa xe máy cho chị, đúng là một tội ác.” Mỗi lần nguy hiểm thì Tuấn Kiệt đều thốt lên như vậy.



Thanh Vân chỉ biết quay đầu lại mỉm cười. Chạy xe một hồi thì càng ngày cô càng vững tay lái hơn, Tuấn Kiệt cũng hết thót tim và yên tâm hơn khi ngồi sau xe. Rồi mỗi buổi chiều, cô bắt đầu lén chạy xe một mình tới cây ước nguyện ở đồng cỏ, nơi mà Tuấn Phong hay chở cô tới. Cô ngồi đó thẫn thờ và hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Cô nhớ anh và thầm nguyện ước anh quay về với mình. 



Ước gì anh về lại với em. Anh lại ở bên và dẫn em đi khắp phố phường, Thanh Vân ước thầm trong đầu.



Giờ đây, cô khoanh tay bó gối ngồi dưới gốc cây ước nguyện. Nước mắt cô lăn dài bên khóe khi những ký ức của cô và Tuấn Phong tràn về. Cô lại muốn anh chở mình đi ăn chè, rồi chở đi làm. Mà không, cô chỉ cần nhìn thấy anh thôi, như vậy là quá đủ với cô rồi.



Thanh Vân lấy một cành cây nhỏ và viết lên mặt đất. “E Nhớ A. TP”



Cô đưa tay lên quẹt ngang nước mắt đang chảy xuống. Cô chả muốn khóc nhưng tại sao nước mắt cứ rơi. Tại sao thân thể lại phản bội cô như thế này. Nước mắt càng chảy xuống nhiều hơn, mặc cho Thanh Vân cố kìm lại.



Anh đang hạnh phúc bên người yêu, em rất vui cho anh vì điều đó. Nhưng anh có thể ở đây và hạnh phúc được không. Để em có thể nhìn thấy anh, em chỉ cần nhìn ngắm và thầm yêu anh thôi, Thanh Vân thốt lên trong đầu.



Chạy xe lại về nhà, Thanh Vân bước vào phòng ăn và nhận thấy mẹ mình đang nấu bữa tối. Thấy cô bước vào, bà Kim Xuân liền ngưng lại và nhìn cô đầy lo lắng.



“Con đi đâu về vậy? Có biết ba mẹ lo lắm không?” Bà Kim Xuân nói.



Thanh Vân khẽ cười. “Con đi dạo một chút ạ.”



“Ít nhất thì con nên nói một tiếng cho mẹ đỡ lo chứ.” Bà Kim Xuân hờn dỗi.



Thanh Vân ôm mẹ mình từ phía sau. “Con xin lỗi mẹ. Lần sau con sẽ xin phép ba mẹ.” Mãi trầm tư suy nghĩ nên cô về trễ, chứ mọi hôm thì cô chạy xe về sớm nên ba mẹ không hề hay biết gì.



Ăn cơm xong, Thanh Vân đi lên trên lầu. Bà Kim Xuân thấy con gái mình cứ buồn, nên luôn bảo Tuấn Kiệt dẫn Thanh Vân đi đâu đó cho khuây khỏa. Tuấn Kiệt cũng thấy đau lòng nên luôn rủ Thanh Vân đi chơi.



Hôm nay cũng vậy, Tuấn Kiệt lên phòng tìm nhưng không thấy Thanh Vân, anh biết cô lại ở phòng đọc sách như mọi đêm. Mỗi khi Thanh Vân buồn chuyện gì đó thì cô lại đánh đàn cho vơi đi, Tuấn Kiệt biết tính cách của cô như vậy nên anh cũng chẳng dám làm phiền. Anh chỉ biết lẳng lặng như mọi hôm, đứng ngoài cửa nhìn vào và cảm nhận sự đau khổ của Thanh Vân qua từng nhịp đàn với lời hát.



Tuấn Kiệt thấy Thanh Vân bật khóc, anh không cầm lòng nên khép nhẹ cửa lại. Sau đó anh gõ lên đó mấy cái, anh giả bộ như mình vừa mới đi tới. Tuấn Kiệt nhẩm tính trong đầu khoảng năm giây rồi mở cửa đi vào.



Tuấn Kiệt khẽ cười giả ngơ. “Mẹ bảo em dẫn chị đi ăn. Chị muốn ăn gì?”



Thanh Vân gắng lấy lại sự thản nhiên, cô cố gắng bình tĩnh nói. “Mới ăn tối xong, hay là để mai mình đi được không?”



Tuấn Kiệt đành miễn cưỡng. “Cũng được chị.” Anh nhanh trí. “Hay giờ mình đi cà phê đi, em định rủ anh Thanh đi tâm sự. Lâu ngày em cũng chưa gặp anh ấy.”



Thanh Vân ầm ờ giây lát. “Cũng được.”



Tối hôm sau, Tuấn Kiệt dẫn Thanh Vân tới nhà hàng C, nơi anh đã đặt trước buổi hẹn tối nay của mình. Biết Thanh Vân không thích nơi đông người nên anh đã đặt nguyên cả căn lầu để cô được tự nhiên. Thức ăn bắt đầu được đem lên, Thanh Vân hơi ngạc nhiên nên cứ ấp úng định mở lời.



Tuấn Kiệt thấy vậy nên liền nhanh nhảu. “Mẹ bảo em dẫn chị đi ăn. Em sợ chị ngại nên cố tình dặn nhà hàng sắp xếp như vậy.”




“Vì sao?” Thanh Vân hơi bất ngờ vì cô thấy mẹ rất thương anh.



Tuấn Phong gượng cười. “Vì anh không quan tâm đến em nên mẹ la.”



Thanh Vân như hiểu ra, cô cúi mặt xuống. “Em xin lỗi.” Hai bàn tay cô nắm chặt lại với nhau.



“Lỗi tại anh mà. Sao em lại xin lỗi?” Tuấn Phong cảm thấy cô nhóc vẫn ngốc nghếch như ngày nào.



Thanh Vân khẽ nói. “Tại em mà anh bị la.”



“Mẹ mắng anh đúng mà. Tại anh không quan tâm em.” Tuấn Phong nhìn cô nhóc. “Anh xin lỗi em nha.”



“Không sao đâu anh.” Ý Thanh Vân muốn nói, dù Tuấn Phong không quan tâm cô cũng được, chả sao cả.



Tuấn Phong chở Thanh Vân đi tới nghĩa trang thăm mộ ông bà. Anh cùng Thanh Vân đốt bó nhang mới mua ở ven đường rồi thành tâm khấn nguyện. Thấy vẫn còn dư nhang nên anh đi thắp quanh những ngôi mộ kề bên. Một nghĩa cử mà ông nội dạy anh từ nhỏ.



Tuấn Phong châm điếu thuốc trong sự ngạc nhiên của Thanh Vân. Anh phà khói ra hòa chung với không khí, anh chợt nhớ lại chuyện ngày xưa. Lúc đó anh còn rất nhỏ, anh cũng tới nghĩa trang này với ông nội. Anh chỉ vào miếng đất trống, miếng đất mà giờ đây anh đang ngồi lên trên. Anh bảo rằng sau này anh chết, anh muốn được chôn ở đây. Kết quả là anh bị ông nội gõ u đầu.



Tuấn Phong thấy Thanh Vân nhíu mày. “Em không thích mùi thuốc sao? Anh xin lỗi.”



“Dạ không. Chỉ là em thấy anh hút thuốc nên không quen.” Thanh Vân đáp nhanh.



Nếu như không phải tình cảnh lúc này thì Tuấn Phong đã hỏi cô nhóc thích gì rồi. Anh thở dài rồi nói. “Thời gian vừa qua, anh xin lỗi vì đã không điện thoại hỏi thăm em. Anh cũng không nói với em một lời nào mà đã bỏ đi. Anh thật sự chả biết làm sao nữa.”



 “Chuyện đã qua rồi mà anh.” Thanh Vân không muốn thấy Tuấn Phong buồn bã.



Tuấn Phong nói thật lòng mình. “Lúc đó anh sợ ảnh hưởng đến việc em thi tốt nghiệp.” Anh rít một hơi thuốc. “Nên anh mới giấu không cho em biết.” Thật ra thì anh chỉ nói một nửa sự thật.



“Dạ.” Thanh Vân nhìn Tuấn Phong.



“Thời gian qua em vui không?” Tuấn Phong tò mò.



Thanh Vân gượng cười. “Dạ vui anh. Kiệt hay dẫn em đi chơi, rồi đi ăn nữa. Nên vui lắm.” Ý cô muốn nói mình vẫn sống vui vẻ, anh không cần phải buồn bã vì quên quan tâm đến cô.



Đau đớn là khi trong một mối quan hệ, người này hỏi một ý, người kia lại trả lời một nẻo và mỗi người thì lại hiểu mỗi ý khác nhau.



Tuấn Phong tò mò muốn biết mối quan hệ giữa Thanh Vân và Tuấn Kiệt như thế nào, nhưng anh lại hỏi không rõ ý. Ngược lại, Thanh Vân không muốn Tuấn Phong buồn bã nên liền trả lời ra một ý khác. Và tất nhiên lúc đó, Tuấn Phong nghĩ cô nhóc muốn nói rằng, vắng anh, cô vẫn vui vẻ vì có Tuấn Kiệt ở bên quan tâm và chăm sóc cho mình.



Chúng ta chỉ hiểu những gì mình muốn hiểu, muốn nghĩ những gì mình cho là đúng và muốn áp đặt những gì mà mình cho là như vậy.



Tuấn Phong cũng vậy, anh chỉ hiểu những gì mình muốn hiểu và cho là đúng. Sự mù mờ đã che lấp đi sự nhìn nhận của Tuấn Phong và khiến anh có những suy nghĩ sai lệch về nhiều vấn đề.



Sau đó Tuấn Phong kể cho cô nhóc về những việc làm của mình ở Mỹ. Tất nhiên là anh giấu chuyện hành hạ bản thân mình không cho cô biết. Rồi anh chở Thanh Vân qua sang thăm mộ của ba mẹ cô.



Tối đó, Tuấn Phong dự sinh nhật Thanh Vân cùng với gia đình. Anh tặng cô một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, đủ để cho một mình cô ăn. Rồi anh từ biệt mọi người đi sang lại Mỹ.



Tuấn Kiệt chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi vào trong xe ngồi đợi ba mẹ. Tuấn Phong nhìn Thanh Vân khẽ cười rồi căn dặn cô nhóc nhớ giữ gìn sức khỏe. Tết này anh về thăm nhà, anh sẽ tặng quà cho cô. Thanh Vân rưng rưng nước mắt nhìn Tuấn Phong bước đi. Bộ áo quần mà tối nay cô định tặng cho anh, chưa kịp gì thì anh lại đi mất. Cô chả cần quà gì cả, cô chỉ cần anh mà thôi, ngay lúc này và ngay tại đây.



Xin anh đừng đi,  Thanh Vân nghẹn ngào trong suy nghĩ khi thấy bóng Tuấn Phong xa dần.