Mây Và Gió

Chương 3 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Sau một thời gian đi học thì Tuấn Phong đã thấy Thanh Vân hòa nhập hơn với mọi người. Cô nhóc đã biết tâm sự với ba mẹ anh về chuyện lớp học vào mỗi bữa cơm. Dường như môi trường cấp ba khiến người ta phát triển hơn về mặt tính cách.



Hằng ngày thì Tuấn Phong vẫn chở Thanh Vân đi học, cũng vì vậy mà khoảng cách giữa anh và Phương Nhi ngày càng lớn lên. Mặc dù Phương Nhi biết chuyện Thanh Vân là em gái của anh, nhưng việc anh không chở Phương Nhi đi học như năm lớp mười một nữa, cũng đã làm dấy lên nhiều điều.



Tối nay anh sẽ lại gặp Phương Nhi, buổi họp nhóm này là dịp để hai người thu hẹp lại khoảng cách. Vội thầm cảm ơn cô Tuyết dạy sử, người đã ra bài tập cho nhóm về làm, Tuấn Phong chạy xe qua chở Phương Nhi với sự hớn hở trong lòng.



Chạy tới quán cà phê C, nơi Nhật Thanh và Ngọc Quyên đã ngồi đợi từ trước. Ngọc Quyên, người ngồi chung bàn với Phương Nhi, so với những bạn gái khác thì Tuấn Phong thích tính cách của Ngọc Quyên nhất, cá tính, thẳng thắng và không điệu đà. Ghét của nào, trời trao của ấy nên Tuấn Phong vớ ngay người hay điệu nhất lớp, Phương Nhi.



Gọi món xong thì Tuấn Phong và mọi người bắt đầu thảo luận về bài tập. Môn sử là môn Tuấn Phong thích nhất và giỏi nhất, mặc dù điểm Văn của anh thì luôn cao hơn. Một lúc sau thì cả nhóm cũng làm xong bài tập.



“Ông Phong, cô gái mà ông hay chở đi học là ai vậy.” Ngọc Quyên đóng vở lại.



Nhật Thanh chem vào. “Em gái của ông ấy chứ ai.”



“Sao bà biết.” Ngọc Quyên nhìn Nhật Thanh.



Nhật Thanh bĩu môi như muốn chê bai. “Tôi học với ông Phong đã gần bảy năm rồi còn gì.”



Thật ra thì Tuấn Phong và Nhật Thanh đã học chung với nhau từ năm cấp hai. Lúc đó thì hai người không chơi với nhau, vì ai cũng chơi theo nhóm cả. Sau khi lên cấp ba, với sự bỡ ngỡ lần đầu tiên khi vào lớp thì Tuấn Phong và Nhật Thanh nhận ra người quen của nhau. Hai người bắt đầu làm thân, trò chuyện và thấy hối tiếc khi hồi đó không chơi với nhau sớm hơn.



Ngọc Quyên ầm ừ giây lát. “Thì tôi không thấy ông Phong chở bà Nhi đi học nữa nên tò mò.”



Phương Nhi sợ Tuấn Phong hiểu lầm nên vội nói. “Phong mắc chở bé Vân đi học nên đâu thể chở Nhi đi được.”



Tuấn Phong hiểu ý của mọi người nhưng anh không giải thích lý do vì sao. Anh mặc kệ ai hiểu gì đó thì hiểu. Anh nhìn qua Phương Nhi thì thấy cô ta đang nhìn mình.



Nhật Thanh thấy không khí như vậy nên liền lên tiếng. “Bà quỷ kia nghĩ gì vậy. Ông Phong không chở em mình đi học thì ai chở.”



“Tôi có biết đâu. Chẳng qua tôi thấy lạ nên thắc mắc thôi.” Ngọc Quyên giải thích vì sao mình lại hỏi.



Thế là cơ hội của Tuấn Phong tan theo mây khói. Anh chở Phương Nhi đi về với tậm trạng chẳng mấy vui vẻ. Đúng theo những gì anh nghĩ, việc anh chở Thanh Vân đi học đã làm dấy lên nhiều chuyện không hay. Với bản tính của mình, càng như vậy thì anh sẽ càng im lặng mà không giải thích. Mà anh nghĩ cũng chả có chuyện gì để giải thích cả.



Sau khi chở Phương Nhi về nhà, thì trên đường Tuấn Phong chợt nhớ đến Thanh Vân và Tuấn Kiệt. Anh biết em trai mình thích ăn bánh bao, còn cô nhóc thích uống sữa đậu nành, do vậy nên anh ghé dọc đường mua về cho hai cô cậu.



Về tới nhà, anh đưa bánh bao cho Tuấn Kiệt, cậu nhóc đang ngồi bấm điện thoại trong phòng khách. Sau đó anh đi lên phòng Thanh Vân. Gõ cửa kêu một hồi thì cô nhóc cũng mở cửa ra. Lúc này thì Tuấn Phong nhìn thấy Thanh Vân đang mang chiếc áo ngủ mỏng, tóc cô xõa xuống hai vai, mắt nhắm, mắt mở nhìn anh thắc mắc.



Thanh Vân dụi mắt. “Có chuyện gì vậy anh.”



Tuấn Phong đỏ mặt e thẹn nên cố tình nói lớn để đánh tan không khí. “Anh mua sữa về cho em này.” Anh giơ bịch sữa lên trước mặt.



“Cảm ơn anh nha.” Thanh Vân khẽ cười. “Anh vào phòng ngồi chơi với em cho vui.”



“Thôi.” Tuấn Phong đáp nhanh. “Anh vào làm gì. Em uống nhanh rồi đi ngủ.”
Tuấn Phong nhìn xuống dĩa thịt nướng. “Hai đứa ăn hết phần của anh rồi sao. Hai con heo này.” Anh giả vờ nhăn nhó.



Thanh Vân nhanh tay cuốn thịt rồi đưa cho Tuấn Phong. “Của anh này.”



Tuấn Phong há miệng ra. Thanh Vân bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đút cho Tuấn Phong. Tuấn Kiệt nhìn hai người lắc đầu rồi nhếch môi cười.



“Cười gì vậy thằng nhóc.” Tuấn Phong trợn mắt.



“Em có cười gì đâu.” Tuấn Kiệt cũng cuốn thịt với rau, rồi tự đút cho mình ăn, tựa như anh đang nhái lại hình ảnh vừa rồi của hai người họ. Anh nhai ngấu nghiến như đang thưởng thức một miếng thịt ngon bá cháy. Tuấn Phong hiểu ý nên trợn mắt la lối om sòm.



Ba người ăn hết năm dĩa thịt nướng, đây là lần đầu tiên họ ăn nhiều đến như vậy. Tuấn Phong bắt đầu trả tiền và bảo em trai mình về trước. Anh và Thanh Vân sẽ đi dạo một chút rồi sẽ về sau. Tuấn Kiệt đồng ý và để đổi lại thì Tuấn Phong phải mua về cho cậu một cái bánh bao.



Tuấn Phong dẫn Thanh Vân vào khu trò chơi, anh móc tiền ra mua một đống đồng xu game rồi nhanh chân tiến tới máy gắp thú. Thanh Vân lúc đầu hơi thắc mắc nhưng giờ thì cô đã hiểu vì sao.



Tuấn Phong đặt đống đống xu lên trên máy. “Em thích con thú nào. Anh sẽ gắp cho em.”



Thanh Vân khẽ cười rồi chỉ tay vào đống thú trước mặt. “Em thích con chim cánh cụt này.”



Tuấn Phong mỉm cười và bắt đầu trổ tài của mình. Đồng xu đầu tiên. Anh nhìn Thanh Vân. “Lần đầu nên anh hơi run. Em chờ anh một chút.”



Đồng xu thứ hai. “Để anh thử lại.”



Đồng xu thứ ba. “Sao xui vậy ta.”



Đồng xu thứ tám. “Sao kỳ vậy ta.”



Ở bên cạnh Tuấn Phong, một chàng trai cũng đang gắp thú cho bạn gái. Tiếng hét vui mừng liên tục vang lên. Mỗi đồng xu là mỗi con thú được anh chàng kia gắp lên. Trên tay cô gái cầm rất nhiều thú bông, những con thú mà Tuấn Phong chưa gắp được con nào.



Thanh Vân nhìn Tuấn Phong mỉm cười. Cảm thấy ngượng, anh liền dắt cô lao đi. “Anh xin lỗi nha. Anh vô dụng quá, chả gắp được con nào cho em cả.” Tuấn Phong nói giọng buồn bã.



“Có gì đâu mà anh xin lỗi. Em thấy vui mà.” Thanh Vân nhìn anh an ủi. Dù cho anh không gắp được con thú nào cho cô nhưng cô cũng chả cần. Cô chỉ muốn anh ở bên cạnh mình, như vậy là đủ rồi.



Tuấn Phong tò mò. “Em vui thật sao.” Thấy Thanh Vân gật đầu nên anh cũng bớt ngại. “Em vui là được rồi.”



Sau đó anh chở cô về, trên đường đi anh tấp vào một cửa hàng thú bông. Anh muốn tự tay mình gắp cho cô, nhưng nếu không được thì anh đành mua vậy. Tuấn Phong đi quanh cửa hàng ngắm nghía rồi chọn lựa. Tuy không có con chim cánh cụt nào giống như ở quầy gắp thú, nhưng lại có một con đẹp khác đẹp hơn nhiều.



“Tặng em này.” Tuấn Phong đưa túi quà đựng con chim cánh cụt cho cô nhóc.



Thanh Vân đỏ mặt. Cô rất hạnh phúc và vui sướng khi được Tuấn Phong tặng quà cho mình. “Cảm ơn anh nha.” Cô định lao tới ôm anh nhưng liền kìm lại. Anh giờ đây đã có người yêu rồi, anh không phải là của cô như ngày xưa nữa. Cô không còn được tự tiện ôm anh.



Cầm con chim cánh cụt trên tay, Thanh Vân ôm vào lòng mỉm cười trong hạnh phúc. Cô không cần ôm con gấu bông đi ngủ nữa, giờ đây cô đã có con chim cánh cụt thay thế, món quà mà Tuấn Phong tặng cho cô.