Mây Và Gió
Chương 44 : Ngoại Truyện - Hết
Ngày đăng: 12:25 19/04/20
Tuấn Kiệt - Hẹn Gặp Lại
Tại nghĩa trang thành phố, Tuấn Kiệt cầm cây đàn guitar và chai rượu bước đi trong u sầu. Nếu lúc trước anh luôn rất ghét tới nghĩa trang, thì bây giờ đây lại là nơi anh muốn đến nhất. Hai người anh yêu nhất trên đời lại nằm cả ở đây.
Thắp nén nhang cho Tuấn Phong và Thanh Vân, Tuấn Kiệt bỗng rưng nước mắt. Cậu rót rượu ra ba cái ly và bưng một ly lên uống.
“Lâu ngày không gặp anh chị.” Tuấn Kiệt cay đắng. “Anh chị hạnh phúc chứ?”
Cậu đốt một điếu thuốc và hít một hơi.
“Em giận hai người lắm, hai người bỏ đi và để em lại một mình.” Tuấn Kiệt nhìn mộ Thanh Vân. “Nhất là chị, chị bỏ em đi vào cái ngày mà em không thể ngờ tới. Ngay cái ngày sinh nhật của mình.”
Cậu lắc đầu ngao ngán.
“Cái ngày mà em định tặng chị hũ kẹo chocolate như năm nào. Chị biết vì sao em lại tặng chị kẹo chocolate không?” Tuấn Kiệt nhìn mộ Thanh Vân. “Không phải là vì chị thích kẹo chocolate đâu, mà là vì nó tượng trưng cho tình yêu.” Anh mỉm cười. “Chắc chị không bao giờ biết, những hạt kẹo chocolate màu đỏ luôn được in hai chữ K và V. Hai chữ viết tắt tên của em và chị, mà em đặt họ làm.”
Cậu nốc cạn ly rượu rồi rót lại.
“Chị có biết lúc nhỏ em ghét chị lắm không? Em cũng chẳng biết vì sao lại ghét chị.” Tuấn Kiệt nước mắt lưng tròng. “Nhưng rồi em lại thầm thích chị. Em cũng chả hiểu vì sao nữa. Ghét và yêu, xem ra, em chả biết lý do là gì.” Anh hút một hơi thuốc. “Em chỉ biết lẳng lặng và âm thầm ở bên chị. Bảo vệ chị. Nhưng rồi khi biết chị yêu anh Phong, em đành cam lòng chấp nhận điều đó.” Tuấn Kiệt cay đắng. “Khi anh Phong đi Mỹ, thấy chị đau khổ, em cũng đau buồn theo. Anh Phong bị bệnh, em thương xót cho chị vô cùng. Em ước gì chị đừng yêu anh Phong nhiều như vậy, thì có khi, chị sẽ bớt đau khổ và dằn vặt bản thân mình hơn.”
Vì đối với anh, cô là người, là thế giới duy nhất mà anh muốn đắm chìm trong đó. Anh nhớ lại những hình ảnh Thanh Vân mỉm cười, nụ cười khiến anh khắc sâu trong tim mình.
“Thế nhưng bây giờ đây, chẳng thể đến được với nhau. Anh đã sai thật rồi, anh sai thật rồi. Vì cứ mãi giữ lời yêu em trong trái tim.” Tuấn Kiệt hát những lời cuối cùng.
Anh ước gì mình ích kỷ thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay. Biết đâu Thanh Vân vẫn còn sống và đang mỉm cười bên cạnh anh. Tuấn Kiệt ước gì điều đó thành hiện thật nhưng khi nhìn qua bên phải, trước mặt anh lại là một khoảng không. Sự thật vẫn là sự thật và anh không thể cứu vãn được những gì đã xảy ra.
“Chị là mục đích sống của em, là hạnh phúc, là người duy nhất khiến cho em có cảm giác muốn bảo vệ.” Tuấn Kiệt nhìn mộ Thanh Vân. “Giờ chị đi rồi, mục đích sống của em cũng không còn nữa, em cũng chả còn ai để bảo vệ. Thế giới này cũng trở nên vô nghĩa với em khi thiếu vắng chị.”
“Gió thoảng, mây trôi trong niềm thương nhớ. Em ngồi đây đau khổ trong niềm bi sầu của bản thân.” Tuấn Kiệt đứng dậy nhìn mộ anh mình nói đùa. “Em thua anh tất cả nhưng em sẽ hơn anh một chuyện. Đó là em sẽ sống lâu hơn anh, lâu hơn nhất có thể. Để anh mãi mãi không bao giờ bắt kịp được em.” Tuấn Kiệt mỉm cười. “Thôi em về đây, bữa sau em lại ra thăm hai người. Hai anh chị đáng ghét của em.”
Tuấn Kiệt đặt cây đàn lên vai rồi bước đi, gió thoảng qua lay nhẹ mái tóc của anh. Tuấn Kiệt quay lại thì thầm. “Em yêu hai người.” Anh mỉm cười khi nước mắt đang rơi.
Có thể nhìn thấy Tuấn Phong và Thanh Vân hạnh phúc bên nhau, đó có thể là niềm hạnh phúc duy nhất của anh lúc này, niềm hạnh phúc trong nỗi trống vắng, đau khổ và cô đơn của bản thân.
- -----------------------------
Tác phẩm đến đây là kết thúc. Các bạn có thể đọc tiếp phần tiếp theo với tựa đề "Hạnh Phúc Bi Thương". Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi và ủng hộ mình trong thời gian qua.