Mây Và Gió

Chương 5 :

Ngày đăng: 12:25 19/04/20


Càng ngày thì càng gần đến thời gian hội thao diễn ra. Mọi học sinh đăng ký thi đấu đều lo chăm chỉ luyện tập, chính vì vậy mà khu thể thao của trường lại đông hơn bao giờ hết.



Khác với mọi bữa, giờ ra chơi hôm nay Tuấn Phong dẫn Thanh Vân vào nhà thi đấu để nhìn mọi người tập luyện. Tuấn Kiệt bận đi với bạn cùng lớp nên không thể đi cùng với hai người. Mở nhanh chai nước rồi đưa cho cô nhóc uống, Tuấn Phong tiếp tục chăm chú quan sát bên dưới.



“Sao mấy bữa nay em thấy anh ít đi chơi với chị Nhi vậy.” Thanh Vân nắm chặt chai nước trong tay. Rốt cuộc thì cô đã hỏi được thắc mắc mấy hôm nay của mình.



Tuấn Phong khẽ cười. “Chị Nhi mắc bận luyện tập cầu lông để thi đấu.”



Thanh Vân khẽ nhìn sang Tuấn Phong. “Sao anh không đăng ký thi đấu cùng chị ấy.”



“Anh cũng muốn lắm nhưng không được.” Tuấn Phong nhìn sang Thanh Vân. “Em đánh cầu lông giỏi như vậy nhưng sao không đăng ký thi đấu cùng với Kiệt.”



Vì em chỉ muốn đánh cùng với anh, Thanh Vân nghĩ thầm rồi khẽ cười. “Em đánh có hay đâu, anh chọc em hoài.”



“Em đánh hay hơn anh mà.” Tuấn Phong lấy sợi tóc rụng vương trên mặt cô nhóc.



        Thanh Vân ngại ngùng vén tóc lên. “Do anh nhường em chứ bộ. Chứ sao em đánh hay hơn anh được. Tuấn Kiệt còn đánh thua anh nữa là.” Cô e thẹn.



“Thật mà, em đánh hay hơn anh đó.” Tuấn Phong bếu nhẹ má cô nhóc.



        Hai người tiếp tục trò chuyện rồi về lại lớp học. Tiết học tiếp theo của Tuấn Phong là môn sinh, đang ngơ ngác thì anh lại bị cô Liên kêu tên.



          “Anh yếu sinh lý lên trả bài.” Cô Liên nói lớn.



Tuấn Phong giật mình rồi nhăn nhó bước lên bảng. Kể từ lúc vụ khủng long thì anh đã bị cô Liên gọi bằng cái biệt danh “yếu sinh lý”. Một cái biệt danh làm trò cười cho cả lớp.



“Đọc đi.” Cô Liên nhếch môi cười.



Tuấn Phong gãi đầu. “Dạ thưa cô, em chưa học bài ạ.”



Cô Liên liếc mắt. “Anh giỡn mặt với tôi hả.” Thấy Tuấn Phong xụ mặt xuống nên cô thở dài. “Học bài thì không, giảng bài thì không chịu nghe, sau này anh định chạy xe ôm kiếm sống sao.”



“Em xin lỗi ạ.” Tuấn Phong thì thầm nói khẽ.



Cô Liên nhìn vào vở ghi chép của anh. “Dù sao thì cũng chép bài đầy đủ. Tôi tạm châm chước cho anh vậy.” Cô đưa vở cho anh. “Anh biết có nhiều thầy cô khen anh lắm không.”




Những ngày tiếp theo thì càng cận kề đến ngày khai mạc hội thao. Đây là dịp thi đấu cuối cùng của mọi người trước khi ra trường, do vậy ai nấy đều chăm chỉ luyện tập. Duy chỉ Tuấn Phong là nhởn nhơ như không chuyện gì.



           Trái lại với anh, Tuấn Kiệt đăng ký hai môn cầu lông và bơi lội nên cu cậu rất chăm chỉ luyện tập với bạn bè. Cầu lông thì Tuấn Kiệt sẽ luyện tập ở nhà thi đấu, còn bơi lội thì cậu sẽ tập một mình ở hồ bơi bên ngoài.



         Nói đến khu thể thao của trường thì Tuấn Kiệt lại nhớ, lần đầu tiên bước vào tham quan thì anh rất bất ngờ. Khu thể thao được chia làm hai nơi, một là nhà thi đấu, nơi tổ chức đại hội thể thao, các cuộc thi đấu và một số buổi học thể dục. Các môn thể thao như bóng rổ, cầu lông, bóng chuyền, bóng bàn sẽ được tổ chứ tại đây, nơi có những khán đái rộng lớn ở hai bên.



Bóng đá, kéo co, chạy bền, nhảy xa và những môn khác nữa sẽ được tổ chức ở khu thi đấu ngoài trời, nơi thứ hai của khu thể thao của trường. Bơi lội sẽ được tổ chức ở phòng bơi của trường. Cờ tướng và cờ vua thì tổ chức tại một số lớp học gần khu thể thao.



Chỉ trong một thời gian đi học nhưng danh tiếng của Tuấn Kiệt nổi như cồn, có khi là hơn cả Tuấn Phong. Đẹp trai, ga lăng, thông minh và hài hước, không ít người phải thầm thương trộm nhớ cậu.



Có một lần cách đây không lâu, một hôm Tuấn Kiệt đang ngồi trong lớp nói chuyện với bạn, thực chất là anh đang giữ Thanh Vân như từ trước đến giờ. Đang mải mê cười đùa thì một bạn nữ từ lớp khác đi vào tặng quà cho anh.



Bình tĩnh khẽ cười, Tuấn Kiệt cảm ơn lòng thân thiện của bạn nữ nhưng anh không thể nhận. Sau đó anh tiếp tục nói chuyện với bạn mình như chưa có gì. Bạn nữ đó thấy ngượng nên liền tiếp tục tấn công.



“Sao anh lại không nhận quà của em.” Cô gái tặng quà nhăn nhó.



Tuấn Kiệt tỉnh bơ. “Hôm nay chả phải sinh nhật mình. Mình cảm ơn nhưng mình không thể nhận.”



         “Cần gì phải là sinh nhật. Em thích anh nên muốn tặng anh thôi.” Cô gái mạnh dạn tiếp tục tấn công tới.



“Của biếu của lo, của cho của nợ.” Tuấn Kiệt khẽ cười. “Ba mẹ mình dạy như vậy.” Anh muốn kết thúc nên lạnh lùng nói. “Mình nghĩ chúng ta hãy cứ như người chưa từng biết.”



Thanh Vân quan sát nãy giờ nên quay lại. “Kiệt ghê ha. Tối Vân về sẽ nói lại anh Phong.”



“Đừng mà chị.” Tuấn Kiệt vội năn nỉ. Thần thái lạnh lùng của anh đã tan đi nhanh như gió. “Anh Phong sẽ chọc ghẹo em đó.”



Thanh Vân quay người lại. “Chị sẽ nói cho anh ấy biết.”



Giờ Tuấn Kiệt cứ nghĩ đến chuyện này thì lại nhếch môi cười trong đau khổ. Anh phải dẫn Thanh Vân và Tuấn Phong đi ăn để nhằm bịt miệng, thế là rốt cuộc Thanh Vân đã báo được thù.



          Cũng chính vì lý do Tuấn Kiệt cứ ở mãi bên Thanh Vân nên nhiều lời bàn tán lại bắt đầu. Mặc dù các bạn trong lớp biết Kiệt với Vân là chị em nhưng những bạn khác lớp thì không nghĩ như vậy.



         Nhiều lúc Tuấn Kiệt tạm thời không ở bên cạnh thì Thanh Vân ngay lập tức nhận lấy những cái liếc mắt, những lời bàn tán không hay, có khi cô còn bị cản đường lại để hù dọa. Cứ mỗi lần như vậy thì Thanh Vân không dám nói với Tuấn Phong và Tuấn Kiệt. Cô sợ hai người sẽ làm lớn chuyện lên. Cứ nghĩ đến việc lúc xưa Tuấn Kiệt đánh bạn xịt máu mũi, chỉ bởi vì anh chàng kia chọc cô là đồ mồ côi, thì Thanh Vân lại ớn lạnh cả xương sống. Cô không biết bây giờ Tuấn Kiệt sẽ như thế nào, có khi cậu đánh người ta gãy răng cũng có.