Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1357 : Không phải người trọng yếu 3
Ngày đăng: 20:58 21/04/20
Anh vẫn không muốn cho Lục Trăn biết anh chính là Daniel. Nếu như Lục Trăn không thể yêu anh, anh thà rằng cả đời sẽ không để Lục Trăn biết anh là Daniel. Nếu muốn như vậy, anh nên đi tìm Daniel kia nói chuyện một chút.
Lục Trăn rất cố chấp, một việc nhất định sẽ phải tra ra được. Nếu như biết Daniel kia không phải là Daniel anh đang đi tìm, anh sẽ tra hỏi kỹ càng tâm tư của Daniel kia. Và nhất định cuối cùng sẽ tra ra được anh.
Chỉ là vấn đề thời gian.
Đã như vậy, để Lục Trăn cho rằng, chính mình đã tìm được Daniel đi.
Trái lại, Daniel cũng không phải loại người mà Lục Trăn thích.
Nolan nghĩ như vậy, hai nắm tay cũng nắm chặt lại. Đây là một quyết định rất khó. Chính anh cũng cảm thấy, anh thật điên rồi mới có thể đem chuyện biến thành phức tạp như thế. Chỉ là thân phận hiện tại của anh và Lục Trăn có khác rồi, anh không muốn làm liên lụy đến chuyện tốt đã qua.
“Chúng ta cũng trở về đi.” Lục Trăn nói, anh chưa kịp kiểm tra tư liệu của Daniel rõ ràng, bởi vì tâm tình Nolan không tốt.
Nolan đột nhiên nhớ tới một việc, lấy di động, đi ra khỏi phòng, gọi một cú điện thoại cho June, bảo June tạo một ít tư liệu giả về việc xuất cảnh của Daniel, nhất định phải là giả tạo hoàn hảo, cho dù là một chi tiết nhỏ đi nữa.
Lục Trăn bây giờ còn chưa có nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng sẽ tìm được.
Không thể mạo hiểm.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trở về phòng, Lục Trăn nhìn anh, cảm thấy Nolan có gì không đúng lắm nhưng anh lại không nói ra được.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, trở về phòng, Lục Trăn nhìn anh, cảm thấy Nolan có gì không đúng lắm nhưng anh lại không nói ra được.
Lục Trăn liên hệ An Tiêu Dao, nói ngày mai sẽ quay về New York. An Tiêu Dao vô cùng bất ngờ “ Sao lại trở lại sớm như vậy à? Cậu không đi tìm đại ca của cậu à?”
“Tìm được rồi.” Lục Trăn cười hắc hắc, “Tiểu sinh là ai, xuất mã tìm một người làm gì có đạo lý không tìm được chứ.”
“... Tìm được rồi?” Thanh âm của An Tiêu Dao có hơi cất cao.
“Có vấn đề gì?”
“Không, người ở đâu?” An Tiêu Dao cười hỏi.
“New York.” Lục Trăn nói.
An Tiêu Dao, “...”
Đã tìm được người rồi mà Lục Trăn yên lặng như vậy sao? Điều này thật không có khả năng đi.
“Thiếu tá có phản ứng gì không?” An Tiêu Dao trêu tức hỏi, “Có phải đặc biệt hài lòng hay không?”
Lục Trăn nhíu mày, “Việc tôi tìm được Daniel có quan hệ gì với tiểu mỹ nhân chứ, anh ta tại sao lại đặc biệt hài lòng?”
An Tiêu Dao, “...”
“Lục Trăn, anh...”
“Quên đi, quên đi, không nói, Lục ca ca, anh thực sự là...”
Thanh âm của An Tiêu Dao mang theo nụ cười thản nhiên, không nói cái gì nữa, cúp điện thoại. Lục Trăn trái lại không hiểu, người này nói chuyện nửa úp nửa mở, không biết là có ý gì? Anh không hiểu ra sao.
Nolan giống như rất bận, vẫn ở đó gọi điện thoại, Lục Trăn cẩn thận nghe thấy mấy từ, hình như là việc nhập cảnh, đăng ký gì gì đó, cụ thể không nghe thấy rõ, Nolan không có ý định cho Lục Trăn nghe thấy cuộc nói chuyện này.
Lục Trăn cũng không thể nghe thấy.
Một đêm này, đặc biệt yên lặng.
Sau khi huynh đệ kia suy sụp, cũng không có người đến tìm Lục Trăn gây phiền phức, vì vậy anh tương đối an toàn. Sáng sớm hôm sau, Lục Trăn đi gặp vị lãnh đạo mới kia. Ông ta là một người đàn ông mập mạp, rất biết nghe lời, cá nhân cảm thấy vinh dự không thế nào tả nổi.
Chỉ cần có thể giữ được mạng sống, ông ta cái gì cũng có thể phối hợp cùng.
Lục Trăn giới thiệu Bản Kiệt Minh cho ông ta. Sau này mọi việc ở Tel Aviv sẽ do Bản Kiệt Minh thay mặt xử lý. Người đàn ông kia cũng đáp ứng, nhất định phối hợp, có vấn đề gì chỉ cần lên tiếng nói một câu là được. Lục Trăn cảm thấy thích người nghe lời như vậy.
Chỉ cần ông ta có nhược điểm, chúng ta nắm được nhược điểm, đối với ông ta sẽ nói gì nghe nấy.
Buổi trưa trở về trấn nhỏ, Lục Trăn thấy cậu thanh niên kia. Cậu ta lấy một bức họa tượng đưa cho Lục Trăn, nói là chân dung của Daniel. Nolan hết sức tò mò, không biết trong mắt những người này bộ dáng của Daniel là như thế nào.