Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1360 : Tiểu nhân báo thù, mười năm không muộn 1

Ngày đăng: 20:58 21/04/20


Editor: Suri Đặng



An Tiêu Dao đứng chắp tay, ôn nhuận như ngọc, đứng chắp tay tựa như một người học giả vô cùng uyên bác, nói chuyện cũng rất ôn hòa, “A, tôi tới đón Lục ca ca, thuận tiện nói cho anh biết một việc, tôi không cẩn thận làm bị thương hai vị mỹ nữ thủ hạ của anh.”



Lục Trăn, “...”



Nolan, “...”



“Không có khả năng!” Nolan kinh ngạc qua đi, nhanh chóng phủ định, không có người có thể thoáng cái chế phục Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất, điều đó không có khả năng, An Tiêu Dao lợi hại như vậy sao? Anh chưa từng nghe nói qua.



Nghe nói, bọn họ đánh nhau giỏi nhất cũng không phải là An Tiêu Dao.



Lục Trăn thầm nghĩ, mục đích Tiêu Dao là tới □□, được rồi, anh không chuyện gì, anh có thể câm miệng xem cuộc vui.



An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, “Tôi thích nhất đem chuyện không thể nào biến thành có thể, đương nhiên, làm một người thân sĩ, ra tay đánh bị thương phụ nữ là không đúng, chỉ là, tôi đã cho các cô ấy ba lần cảnh cáo, các cô ấy không nghe, tôi cũng không có biện pháp.”



Lúc anh nói lời này, vô cùng nhàn nhã, Nolan cơ hồ muốn cho anh một cái tát trên mặt.



“Cho nên đâu?” Nolan thiếu tá trầm giọng hỏi.
Lục Trăn cảm giác mình cùng Nolan đấu võ mồm cũng được liếc mắt đưa tình, anh và An Tiêu Dao quả thực là gặp sư phụ, quá không đáng giá nhắc tới.



Nolan đã cái gì cũng không muốn hỏi, trên cơ bản hiểu biết chuyện gì xảy ra, nói chuyện đến tận đây, không sai biệt lắm kết thúc, An Tiêu Dao cười hỏi, “Thiếu tá, không để ý lời, tôi tiễn anh trở về.”



Nolan cũng không cự tuyệt, lên xe, anh và Lục Trăn đều ngồi ở phía sau, An Tiêu Dao lái xe, lại thuận miệng nói một câu, “Lục Trăn, việc tư làm được thế nào?”



“Rất tốt, quay đầu lại tôi lại nói với anh.”



“Ai, tôi nói, anh nhớ anh trai của anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được, thầm mến người ta cũng nhanh đi biểu lộ đi, đừng nét mực, cẩn thận người bị đuổi đi rồi.” An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, mang theo ôn hòa trêu tức.



Lục Trăn giận, “Tôi nói, không thầm mến anh ta.”



Nolan thầm nghĩ, nguyên lai anh nói người thầm mến là anh.



“Đứa nhỏ khẩu thị tâm phi là không đáng yêu nhất, thiếu tá, anh rời khỏi người ta đã hai mươi năm, hôm nay còn nhớ, anh nói anh ta có phải thầm mến người ta hay không?” An Tiêu Dao theo kính chiếu hậu trong xe trông được biểu hiện Nolan cùng Lục Trăn, thực sự là quá thú vị.



Nolan đối với vấn đề này không tính toán phát biểu bất kỳ ý kiến gì.



An Tiêu Dao nói, “Anh xem, thiếu tá đều ngầm thừa nhận tôi nói đúng.”



Lục Trăn bổ nhào tới, ôm anh mặt, “ Câm miệng cho tôi.”



Xe mất thăng bằng, ở trên đường cao tốc vẽ một đường chữ S khêu gợi, An Tiêu Dao vui.