Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1622 : Như gần như xa 3

Ngày đăng: 21:00 21/04/20


Thuận lợi đi ra bệnh viện, cô lên chiếc xe chờ sẵn bên ngoài phóng đi, cô quay đầu lại vạch một kế hoạch phẫu thuật, Michael phải phẫu thuật, nhưng mà, việc này có chút khó khăn, mổ thế sẽ liên lụy đến mặt khác của một bác sĩ, lại phải có bệnh viện giúp đỡ.



Hơn nữa phải có gia đình đồng ý.



Nolan vừa mới tan tầm đến bãi đỗ xe, đang muốn lên xe rời khỏi, đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ trong bóng tối đi đến, bóng đen đổ dài trên mặt đất, bãi đỗ xe ánh đèn lờ mờ in trên người anh dấu vết không rõ.



Thần sắc đen tối không rõ.



Nolan nheo mắt lại, đó là Lục Trăn, anh ta xuất hiện ở bãi đỗ xe đã lâu? Ở đây có hàng ngàn vạn đặc công đang chờ anh ta xuất hiện để ăn sống nuốt tươi anh ta, vậy mà anh ta quang minh xuất hiện ở đây?



Một chiếc xe theo bên cạnh anh ta chạy qua, Nolan trong lòng giật này, hướng Lục Trăn đi qua, vượt qua anh ta, bất động thanh sắc mở cửa xe cho anh ta vào, ngồi ở ghế kế bên tay lái, Lục Trăn cũng lên xe, hai người trầm mặc rời khỏi bãi đỗ xe.



“Có việc gì gọi điện thoại cho tôi là được, hà tất phải tự mình đến.” Nolan nhàn nhạt nói, vô cùng bất mãn việc Lục Trăn tới đây.



“Điện thoại của anh bị nghe lén.”



“****!!!!” Nolan mắng một tiếng, mọi đặc công việc nghe lén là bình thường, một năm nay, anh bị nghe lén vô số lần, vậy mà, anh lại không thể phát hiện.



Lục Trăn mỉm cười, tròng mắt đen nhánh đón ánh đèn đường thành thị, óng ánh sáng, thấy Nolan ngực hơi tê rần.
Lục Trăn mỉm cười, tròng mắt đen nhánh đón ánh đèn đường thành thị, óng ánh sáng, thấy Nolan ngực hơi tê rần.



Tôi rời khỏi anh, dễ dàng với anh như thế sao?



Lục Trăn đã khôi phục được sự hăng hái.



“Tôi rất xin lỗi, đã đả thương Michael.” Lục Trăn cảm giác mình cần phải có một lời xin lỗi, mặc dù anh thấy mình không có lỗi, ở thời điểm đó, với động tác đó, chỉ là phản ứng theo quán tính của một đặc công.



Chỉ là, bởi vì anh trai anh, anh tất phải nói xin lỗi.



“Chẳng ích gì.” Nolan lạnh lùng, “Anh có nói xin lỗi nhiều hơn nữa, anh ta vẫn như cũ sinh tử chưa biết.”



Xe dừng ở đèn đỏ, Lục Trăn tay cầm tay lái hơi căng thẳng, Nolan có thể rõ ràng nhìn thấy, bởi vì nắm chặt, mu bàn tay hiện gân xanh, dường như muốn phát bạo lực, theo ánh mắt của anh nhìn sang, gương mặt Lục Trăn nhìn nghiêng căng như một đường thẳng.



Anh đột nhiên nghĩ đến quá khứ, mặt mày Lục Trăn luôn tươi cười, gương mặt này và gương mặt lúc đó, khác nhau một trời một vực, Nolan đột nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.



Không thể bảo vệ Lục Trăn, để anh bị khổ.




Là anh vẫn canh cánh trong lòng.



“Hận tôi sao?” Giọng nói Lục Trăn nhẹ như không thể nhẹ hơn, mờ ảo lại hư vô, ngược lại lại tự lẩm bẩm một câu, “Anh nhất định hận chết tôi.”



Vừa mới chia tay, thiếu chút nữa giết chết anh trai anh.



Quá khứ yêu anh bao nhiêu, bây giờ thì hận anh nhiều bấy nhiêu.



Nolan rũ mắt.



Đây là người anh yêu nhất, mặc kệ anh làm cái gì, anh luyến tiếc không nói một câu nặng lời, chẳng sợ bây giờ Michael nằm trên giường bệnh, sống chết chưa biết, Nolan cũng không cách nào sinh ra một ý hận anh.



Mỗi lần nghĩ hận Lục Trăn, anh liền nhớ lại gương mặt tuyệt vọng của Lục Trăn, anh thấp giọng nói, xin cho tôi chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.



Hận không đứng dậy.



Nolan trầm mặc, ngầm thừa nhận Lục Trăn trở thành người của anh, chân mày hơi nhíu nhíu, không nói gì, chỉ nắm lấy tay lái, hơi căng thẳng, xe ngừng ở bờ biển.



Nơi này hơi hẻo lánh một chút, buổi tối không có người nào tới, tất cả chỉ có một vài du thuyền thường lui tới, chỉ có một con đường đi qua.



......