Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1920 : Một đóa vang vang hoa hồng 24
Ngày đăng: 21:02 21/04/20
"Mặc kệ là như thế nào, lúc trước Thất Thất là vì muốn bảo hộ Lục Trăn mới đi gián điệp, cũng không phải là chính cô ấy nguyện ý đi. Cô ấy ngày qua ngày ở chống khủng bố cũng không được tốt lắm, trải qua huấn luyện cũng không nhẹ hơn chúng tôi, lại nơm nớp lo sợ bị phát hiện, áp lực tâm lý vô cùng lớn. Mấy năm đầu cô ấy thậm chí không dám liên hệ với chúng tôi vì sợ lộ ra kẽ hở, đến mấy năm gần đây, tình huống mới chuyển biến tốt hơn chút."
"Cô cũng đã đi gián điệp, chẳng lẽ lúc cô đi gián điệp bị phát hiện cô sẽ cảm thấy cô đang phản bội bọn họ sao?"
Hạ Thanh cười lạnh, "Bởi vì tôi đã đi gián điệp nên tôi mới biết những người gián điệp thường không có cảm tình thật. Đăc biệt là những người gián điệp lâu năm như vậy thì lại càng không chân thật."
Miệng An Tiêu Dao trương trương, cuối cùng không nói gì, anh cũng không biết nên gỡ khúc mắc này của Hạ Thanh như thế nào.
Tháo chuông phải cần người buộc chuông.
Cô nói đúng. Những người gián điệp thường không có cảm tình thật. Người đến doanh trại địch gián điệp sao lại có cảm tình thật được chứ. Nhưng mà, Thất Thất cùng Hạ Thanh chung sống với nhau mười năm rồi, cho dù là đầu gỗ, cũng sẽ có cảm tình chứ, huống chi các cô hợp tác ăn ý như vậy, ngay từ đầu cảm tình đã đặc biệt tốt.
Bây giờ, cho dù ai nói gì đi chăng nữa thì Hạ Thanh cũng không còn tín nhiệm Thất Thất nữa rồi.
Hạ Thanh đứng dậy, cầm lấy một chi trường thương, đi ra cửa. An Tiêu Dao ở sau lưng cô hỏi "Đã trễ thế này rồi cô còn đi đâu vậy?"
"Không cần anh quan tâm."
"Không cần anh quan tâm."
An Tiêu Dao thở dài, "Thực sự là ngang tàng."
Thất Thất, cô tự cầu nhiều phúc đi.
Tính tình Hạ Thanh rất đơn giản, đen chính là đen, trắng chính là trắng, không có lập lờ. Thả từ nhỏ tao ngộ thấp thỏm, nội bộ Hỏa Vân nhiều lần lục đục cũng là bởi vì có người phản bội, anh trai của cô bị sát hại cũng là do Tiêu Tề phản bội.
Gia đình của cô bởi vì người ta phản bội mà sụp đổ, điều này đã khắc sâu trong ký ức của cô từ khi còn nhỏ.
Cô thống hận nhất chính là sự phản bội.
Những gì anh có thể nói, anh cũng đã nói, dự đoán Hạ Thanh nghe cũng không lọt. Thất Thất nên cởi ra khúc mắc này như thế nào, cô ấy phải tự tính toán.
Bản thân Thất Thất lại là người không giỏi nói chuyện, An Tiêu Dao cảm thấy rất đau đầu.
Gió tuyết lớn như vậy, cô một thân một mình mang theo súng ra ngoài, An Tiêu Dao cũng không thể ngủ, mắt anh nhìn không thấy, bằng cảm giác cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh chỉ biết rằng thời gian đã trôi qua dài dằng dặc mà cũng không nghe thấy bước chân cô trở về.
Gió tuyết lớn như vậy, cô một thân một mình mang theo súng ra ngoài, An Tiêu Dao cũng không thể ngủ, mắt anh nhìn không thấy, bằng cảm giác cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh chỉ biết rằng thời gian đã trôi qua dài dằng dặc mà cũng không nghe thấy bước chân cô trở về.
Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
An Tiêu Dao tự dưng sinh ra một loại lửa giận, tay bị giá rét gây tổn thương thành như vậy, nhưng tính tình lại vẫn ngang tàng chạy ra ngoài như vậy, chẳng nhẽ cô không cảm thấy đau tiếc chính mình sao, nếu không thì ai sẽ đau tiếc thay cô chứ?
Anh đợi tới nửa đêm, mới nghe được tiếng bước chân, nhưng mà lại là tiếng bước chân dồn dập, trong lòng anh cảm thấy không ổn liền nheo mắt lại.
Hạ Thanh ở trong núi tuyết bồi hồi ngẩn ngơ hai tiếng đồng hồ, mà không hề có thu hoạch gì. Sau khi cô biết chuyện của Cố Thất Thất, cô không muốn ở cùng một chỗ với An Tiêu Dao một chút nào cả. Cô sợ chính mình nhịn không được mà hỏi An Tiêu Dao, lần trước cô bị thương có phải do Thất Thất mật báo hay không?
Cô liền ra ngoài săn thú, nhưng đi nửa giờ mà cũng không có thu hoạch gì.
Gió tuyết quá lớn, con mồi cũng không biết đã trốn đi nơi nào rồi.
Cô dựa theo đường cũ trở về. Lúc cô trở lại hang cô phát hiện An Tiêu Dao không ở trong hang, cô nhíu mày, "Dù sao thì mắt cũng đã không còn nhìn thấy gì, tại sao lại không ngồi yên một chỗ mà lại chạy đi đâu không biết?"
Cô đi một vòng quanh hang mà không thấy anh đâu. Cô nghĩ thầm An Tiêu Dao khả năng đã đi ra bên ngoài. Cô bỗng nhiên nhìn lên giường đá, chuỗi vòng cổ của An Tiêu Dao rơi ở trên đó, Hạ Thanh quýnh lên, cuống quít đi tới cầm lên, vòng cổ là bị người khác làm đứt.
Này ám khấu phi thường nan giải khai, vòng trang sức là từ trung gian gãy.
Vòng này là tượng trưng cho thân phận của anh, anh cũng từng giải thích qua, dây chuyền này với anh mà nói rất quan trọng, không có khả năng An Tiêu Dao tự chặt đứt vòng cổ của mình, trừ phi anh gặp nguy hiểm.