Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1934 : Một đóa vang vang hoa hồng 38

Ngày đăng: 21:02 21/04/20


"Từ đó về sau, tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ làm gián điệp nữa." Nolan nhàn nhạt nói, "Gián điệp cũng là người, cũng có cảm tình, có một số việc  chính mình không thể khống chế được, mình chỉ cần làm việc như vậy là đủ rồi."



Cố Thất Thất hoang mang nhìn Nolan, "Anh không oán hận tôi chứ?"



"Tôi đã sớm biết cô là gián điệp, có phẫn nộ, cũng có căm hận, thậm chí còn có nghĩ tới đem cô bắt lại bức cung, chỉ là tôi cũng không làm như vậy, cũng may mà đã không làm như vậy." Nolan nói, "Bây giờ, tôi đối với cô, không có yêu cầu gì khác, chỉ là hi vọng cô có thể có nhiều thông cảm, nhiều bao dung Xanh hơn nữa. Cô ấy với tôi không giống nhau, sẽ không thể tiếp nhận được sự thật này."



Ánh mắt Cố Thất Thất tối sầm lại, gật gật đầu, "Tôi biết, tôi không có tư cách trách cô ấy."



Nolan nhìn cách đó không xa là một Long Tứ trầm mặc, ánh mắt kia của nam nhân, nhìn chằm chằm anh, Nolan hơi nhíu mày nói, "Còn anh tôi ở bên kia, nếu như lúc nào tiện, cô hãy có vài lời giải thích với anh ấy."



Cố Thất Thất thùy mặt mày, không nói chuyện, Nolan xoay người đi giúp Hạ Thanh làm thủ tục xuất viện, dựa theo quy định của bệnh viện, nguyên bản Hạ Thanh như vậy không thể xuất viện nhanh như thế, chỉ là Nolan có đặc thù thông đạo, bệnh viện cũng không muốn gây chuyện, phê chuẩn Hạ Thanh xuất viện.



Tâm tình Hạ Thanh như thường, dường như chuyện của Cố Thất Thất không có một điểm ảnh hưởng tới cô. Cái tên Thất Thất này cũng thành cấm kỵ, Nolan cũng không có đề cập, chỉ là lúc rời đi, tình hình của An Tiêu Dao chuyển biến xấu đi, trên hành lang bệnh viện có rất nhiều bác sĩ cùng y tá sốt ruột chạy tới.



Hạ Thanh dừng bước quay lại nhìn, con ngươi đen kịt như một đoàn vòng xoáy, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Nolan hỏi, "Làm sao vậy?"
Hạ Thanh dừng bước quay lại nhìn, con ngươi đen kịt như một đoàn vòng xoáy, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Nolan hỏi, "Làm sao vậy?"



"Không có việc gì!" Hạ Thanh phục hồi lại tinh thần, trầm trầm hô hấp, "Tôi chỉ là đang suy nghĩ, tôi còn chưa được gặp mặt chị gái mình một lần."



Bây giờ hẳn là chị ấy đang rất bận rộn, không có thời gian thấy mình, như vậy có thể thấy, tình hình của An Tiêu Dao cũng không mấy lạc quan. Sau khi cô tỉnh lại, cô có hỏi qua tình hình của anh, vết thương đạn bắn cùng vết thương ở mắt đều là trọng thương, nghe nói còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.



Nên chị cô vẫn là chưa có thời gian gặp cô.



"Tôi bảo máy bay chờ một chút, cô đi gặp chị cô mụt chút đi."



"Không cần." Thần sắc Hạ Thanh lạnh lẽo, "Tôi không muốn gặp lại bất cứ người nào của vương bài. Đi thôi, quay lại New York tôi sẽ liên lạc với chị tôi."



Nolan cũng không bắt buộc, mang theo cô lên phi cơ.




Tình hình của An Tiêu Dao đột nhiên chuyển biến xấu đi, Long Tứ, Lục Trăn cùng Cố Thất Thất trầu trực ở bên ngoài phòng bệnh chờ tin tức nên cũng không ai lúc này có tâm tư quan tâm tới bọn họ rời đi. Đến khi tình hình của An Tiêu Dao ổn định lại, Tiểu Tuyết lúc này mới nhớ tới Hạ Thanh nhưng cô đã xuất viện trở về New York rồi.



"Sao lại đi gấp thế chứ?" Tiểu Tuyết tiếc hận nói, may mắn, ngày tháng còn dài, cô cũng không quá luyến tiếc, xoay người lại vùi đầu vào tình hình bệnh tật của An Tiêu Dao.



Lục Trăn mím môi, nhìn phòng bệnh của An Tiêu Dao, trong lòng khó chịu.



Anh nhớ tới đoạn thời gian chính mình sinh tử còn chưa biết rõ kia.



Lúc này trong lòng anh thấp thỏm, anh nghĩ,  hẳn lúc đó mọi người bọn họ ở bên ngoài phòng bệnh của anh cũng có tâm trạng như vậy. Bọn họ sợ mất đi bất cứ người nào trong nhóm, sợ từ nay về sau, trên thế giới không còn người này nữa.



Long Tứ tính tình nôn nóng, hỏi Tiểu Tuyết, "Mắt của cậu ấy có hi vọng hồi phục thị lực không?"



Sắc mặt Tiểu Tuyết trầm trọng, "Tôi không nắm chắc, nguyên bản bị thương không nặng, chỉ là anh ấy đã bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất mà thôi. Hơn nữa trên núi tuyết khí hậu rất ác liệt, đối vết thương cũng có ảnh hưởng nhất định. Bây giờ tôi cũng chỉ có thể làm hết sức mình mà thôi."



Những lời này, giống như ở một tảng đá đè nặng trong lòng bọn họ.



Lục Trăn cũng không thể tưởng tượng ra nếu một ngày mắt mình nhìn không thấy thì sẽ như thế nào.