Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1939 : Một đóa vang vang hoa hồng 43

Ngày đăng: 21:02 21/04/20


"Ừ." Trung tá đại nhân uống cà phê để nâng cao tinh thần, ừ một tiếng.



June lại hỏi, "Anh có đói bụng không? Có,muốn ăn cái gì không?"



"Thịt bò Hamburg."



"Được."



June lại đi ra ngoài mua cho anh một cái Hamburg, thuận tiện mua cho anh nước trái cây. June vốn định muốn mua cho Nolan một chai bia, nhưng trong lúc thẩm vấn ai dám cho anh uống rượu chứ. Vì thế nên June mới bỏ đi ý niệm này. Nolan ăn uống no đủ, người đàn ông mặc tây trang lại tiến vào. Xem ra anh đã bình tĩnh hơn, nhưng sắc mặt vẫn khó coi, như đè lại tâm tư.



Nolan nhìn thẳng, coi anh ta như không khí.



Thái độ kia của Nolan khiến người đàn ông mặc tây trang tức giận đến gần chết. Anh ta cho rằng Nolan ỷ vào xuất thân cao quý của chính mình, mắt cao hơn đầu, cố ý coi thường người khác.



Những người quen thuộc Nolan đều biết, anh là người không phải như vậy.



Nolan xưa nay không quan tâm người thẩm vấn anh là ai, anh cũng chẳng sợ nếu người ngồi đối diện anh là một thượng tướng năm sao, anh cũng là sẽ biểu hiện như vậy. Người đàn ông này mặt là trời sinh, liền mang theo một cỗ khốc suất lãnh bá duệ.



"Cố Thất Thất đã ở bên cạnh anh bao nhiêu năm?"



"Sắp tới mười năm!"



"Cô ấy ở bên cạnh anh thời gian dài như vậy, có phải đã tiếp xúc qua rất nhiều tài liệu cơ mật hay không?"



"Đúng!"


"Cô ấy ở bên cạnh anh làm gián điệp mười năm nay, anh cũng không chút hoài nghi, xem ra trung tá đại nhân căn bản không có năng lực lãnh đạo phòng làm việc chống khủng bố." Người đàn ông mặc tây trang xúc động nói một câu như vậy.



Câu nói này chọc giận những người bên ngoài.



Phòng làm việc của chống khủng bố đều là người của Michael cùng người của Nolan, là thiên hạ của huynh đệ bọn họ, chẳng sợ Nolan đi quân đội, Michael vẫn như cũ, bọn họ đối với Nolan luôn là tôn kính cùng phục tùng, chưa bao giờ dám coi thường.



Người đàn ông này dám làm nhục thần tượng bọn họ như vậy?



Nolan cũng không tức giận, hỏi lại một câu, "Cậu đã làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi?"



"Mười lăm năm!" Người đàn ông mặc tây trang kiêu ngạo trả lời.



"Đã phá bao nhiêu vụ án xuyên quốc gia?"



Sắc mặt của anh ta rất đặc sắc, Nolan có kết luận, "Ít nhất, tôi so với anh có tư cách hơn. Số vụ án chống khủng bố tôi đã phá được phải bằng mười đời anh cộng lại chưa đủ. Phần tử khủng bố nhìn tôi cũng sẽ thấy quen biết hơn khi nhìn anh nhiều."



Người đàn ông kia, "..."



Mắt người thẩm vấn thấy sẽ phải lệch khỏi quỹ đạo, người đàn ông mặc tây trang tức giận đến đều muốn mắng chửi người, thần sắc Nolan thản nhiên.



Cuối cùng, người đàn ông mặc tây trang cũng tìm được hồi lý trí, "Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất mười năm như hình với bóng, Cố Thất Thất là gián điệp, Hạ Thanh kia thì sao?"



"Cô ấy không phải!"



"Mười năm anh cũng không nhìn ra Cố Thất Thất là gián điệp, làm thế nào biết Hạ Thanh không phải?"



Nolan nheo mắt lại, "Nếu anh không tin, anh tự đi mà hỏi cô ấy, đừng đến phiền tôi."



Người đàn ông bỗng vung hồ sơ, lại một lần nữa đi ra khỏi phòng.