Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1966 : Vang vang một đóa hoa hồng 70

Ngày đăng: 21:02 21/04/20


Trải qua một đêm yên tĩnh, vết thương trên người An Tiêu Dao làm anh đau đớn khó nhịn, nửa đêm đã hôn mê một lần, bị Hạ Thanh đánh thwucs, hai người nói chuyện đứt quãng, mong cho trời mau sáng, Hạ Thanh lại bò lại chỗ của mình.



“Trời đã sáng?”



“Đúng vậy.”



An Tiêu Dao tính toán một chút, đến buổi trưa, anh và Hạ Thanh có thể bị tách ròi nhau, nếu qua buổi trưa, Long Tứ cùng Lục Trăn còn chưa có hành động gì, vậy quá không bình thường, anh vô cùng không có tín hiệu của bọn hắn.



Người đàn ông cùng người đặc công tới, nhìn người quản chế, ngược lại nheo mắt lại, nhìn về phía An Tiêu Dao, Hạ Thanh thống khổ trên mặt đất, sống không bằng chết.



An Tiêu Dao kiên nhẫn nói cô, mặc dù chỉ có hình ảnh, không có tiếng động, lại không khó nhận biết, là ở hát, lại cho bọn họ ở bên nhau một ngày, cùng nhau vượt qua, người đàn ông nheo mắt lại.



Là một người đặc công nói, “Bọn họ lúc nào có giao tình như thế, không biết lại tưởng là một đôi yêu nhau.”



Hạ Thanh vẫn truy tra sự tình của vương bài, cũng không chỉ một lần đi tìm phiền phức cho An Tiêu Dao, tất cả mội người rất biết ân oán giữa bọn họ, cô còn bị An Tiêu Dao làm bị thương một chân, bọn họ giam chung một chỗ, tuyệt đối không có khả năng dính dáng cái gì.


An Tiêu Dao nghe thấy tiếng bước chân, tinh thần đề phòng.



Lai giả bất thiện.



Đơn giản lại là một trận đòn, chỉ cần anh chịu đựng, cho dù ở trên người anh đánh anh thế nào, cũng không sao cả, với thể lực của anh, không sao cả, có thể chống lại mọi đau đớn, lúc huấn luyện thì cũng đã chịu mọi đau đớn.



Chỉ là vì phòng ngừa quân địch nắm lấy điểm yếu, tiết lộ mọi tình báo.



Cho nên,



Cho nên, huấn luyện tương đương nghiêm ngặt, tính nhẫn nại cũng phi thường, anh biết mình có thể chống lại.



Lại cả tiếng đồng hồ trôi qua, anh nghĩ, tất cả chuyện này sẽ kết thúc.



“An Tiêu Dao, tôi cho anh một đêm dài suy nghĩ, anh còn cái gì không chịu nói?” Người đàn ông đứng chắp tay, đứng ở trước mặt anh, “Trong vòng ba ngày, anh cái gì cũng không nói, tôi sẽ giết anh, đừng tưởng mạng của anh rất đáng giá, nếu nhưu không có biện pháp bắt anh khai ra, tôi thà rằng bắn chết anh, cũng không thể thả hổ về rừng.”



“Đừng cho là bọn họ có thể đến cứu anh, điều này là không thể nào, bọn họ không ai có thể chống đối lại được nơi này.”



“Dù cho các người là nhân viên chính phủ, điều này là không thể nào phát hiện ra nơi này.”