Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
Chương 1970 : Vang vang một đóa hoa hồng 74
Ngày đăng: 21:03 21/04/20
An tiêu Dao lần đầu tiên biết thế nào là thống khổ, cái gì gọi sống nột ngày bằng một năm, đặc biệt khi Hạ Thanh hôn mê, thời gian còn rất tít, anh không có biện pháp nào, anh căn bản không có biện pháp cứu Hạ Thanh, sự tình lại có tính xấu, bọn Lục Trăn tìm ra, hạ Thanh cũng không sống được.
An Tiêu Dao buông Hạ Thanh trong lòng ra, liều mạng đập cửa, yêu cầu gặp bọn họ.
Một đặc công đẩy cửa tiến vào, hỏi hắn muốn cái gì.
An Tiêu Dao trầm giọng nói, “Cứu Hạ Thanh, bằng không, các ngươi đừng mơ tưởng lấy được thông tin tình báo của tao.”
Anh biết, bọn chúng sẽ rất nhanh biết mình bị lừa, nhưng mà, điều này cũng cần phải mất một thời gian, trong khoảng thời gian này Lục Trăn cùng Long Tứ tranh thủ, nếu như đến lúc đó, bọn họ còn chưa tới, vậy không còn biện pháp, nhưng anh phải tranh thủ bảo đảm mạng sống cho Hạ Thanh.
Nếu như cô chết, mọi việc anh làm không còn ý nghĩa gì nữa.
“Cô bị thương nhiều như vậy, vết thương đạn bắn như muốn lấy mạng của cô.” Người đặc công lãnh khốc nói, cũng không thèm để ý, nhìn Hạ Thanh lạnh lùng.
Nhưng mơ hồ cũng mang theo kính phục.
Đối với những người mạnh mẽ, không kể nam hay nữ, sẽ vô cùng nể phục, đặc biệt là những người tham gia quân ngũ.
An Tiêu Dao năm chặt tay, lời này nếu là lúc trước, hắn cũng sẽ nói như vậy,tất cả mọi người đối với Hạ Thanh đều rất ấn tượng, nhưng mà, vào hôm nay, anh sẽ khoogn nói, quá đau lòng, cô cường hãn nữa, lại là một người phụ nữ.
Cô là một phụ nữ, vốn nên sống an nhàn ở nhà, được yêu chiều, mà không phải sinh tồn nơi này an hôm nay lo bữa mai, nguy hiểm dình dập, đối với cô mà nói là không công bằng.
“Tao nói lại lần nữa, nếu như cô ấy chết, tao tuyệt đối không khai một lời, một ván cờ có lợi như thế, các người tốt nhất nên lựa chọn, nếu như mày không có biện pháp giải quyết, hãy tìm người giải quyết được qua đây nói chuyện.”
Đặc công hừ lạnh một tiếng, ra.
An Tiêu Dao ngồi xuống, tìm đến chỗ Hạ Thanh, chăm chú nắm tay cô, trên tay của hắn, là máu tươi của cô, toàn bộ trong phòng giam, tất cả đều là mùi máu, anh biết, sự sống của cô dần cạn kiệt.
Bọn họ tìm thấy dễ hơn.
“An Tiêu Dao, mày thật hỗn đản.” Người đàn ông một cước đá đến, ông ta đá vào ngực anh, một đòn làm đau rát ngực, An Tiêu Dao ngã ở một bên, bất động dùng thân thể, che ở trước mặt Hạ Thanh.
Anh đoán chắc xương sườn bị gãy.
Thật vất vả chịu đau đớn, người đàn ông lại đá một cước, cước này hạ xuống bụng anh, “An Tiêu Dao, tao cảnh cáo mày, đừng có đùa giỡn ta, bằng không, tao có rất nhiều thủ đoạn, để mày sống không bằng chết.”
An Tiêu Dao lạnh lùng cười, chuyện cho tới bây giờ, cũng không có cái gì nói tốt.
“Mày không bản lĩnh bắt được người, đừng trách đến tao, địa điểm tao đã nói với mày.”
Người đàn ông cười lạnh, họng súng lại một lần nữa chỉ vào Hạ Thanh, “Tao biết mày không sợ chế, nhưng mày sợ cô ta chết, cô ta chết, mày nhất định sẽ đau khổ mà chết, sinh ra vô vọng, An Tiêu Dao, tao cho mày một cơ hội cuối cùng, trụ sở chính của vương bài nằm ở đâu?”
“Hạ Thanh có thể sống hay không, mày cũng không nên trông chờ vào bác sĩ, hãy trông chờ vào chính mày.”
Không khí căng như một dây đàn, nhúc nhích, cục diện không ai nhường ai.
An Tiêu Dao chân tay bất động, nếu thực sự không có biện pháp, vì phải bảo vệ Hạ Thanh, anh có thể bán người nhà sao? Anh không làm được, nhưng anh mở mắt trừng trừng nhìn Hạ Thanh chết, anh cũng không làm được…
“Chờ tao ba phút.” An Tiêu Dao trầm giọng nói, ngẩng đầu, cởi miếng vải xô che mắt ra, người đàn ông lùi về phía sau một bước, họng súng chỉ vào anh, An Tiêu Dao chậm rãi mở mắt ra, người đàn ông nheo mắt lại, “Mày nhìn thấy được rồi?”
“Chờ ta ba phút.” An Tiêu Dao trầm giọng nói, ngẩng đầu, cởi ra hắn mắt thượng vải xô, nam nhân lui về phía sau một bước, họng súng chỉ vào hắn, An Tiêu Dao chậm rãi mở mắt ra, nam nhân nheo mắt lại, “Ánh mắt ngươi được rồi?”
An Tiêu Dao lại đột nhiên nhắm lại, lại một lần nữa mở, tia sáng trong phòng giam, cũng không sáng chói quá, anh không có cảm giác khó chịu như vậy.